Chương 13: Bệnh AIDS

Anh giẫm lên nền đất lấm lem bọt trắng của nước rửa tay, khom người nhấc một chậu cây từ dưới bóng cây ngô đồng lên, trên khuôn mặt trong sáng không hề có một chút biểu cảm gì.

“Tuấn Tịch à?”

Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng than thở của ông nội Giang cách đó không xa truyền tới, rõ ràng đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện ở đây: “Mau tới đây đi, phải nhanh chóng trồng những cây non này đấy.”

Giang Tuấn Tịch chuyển những chậu hoa và đi ngang qua Lê Phá Hiểu đang đứng cứng đờ ở đó.

Gương mặt của Lê Phá Hiểu đỏ bừng.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Giang Tuấn Tịch biến mất sau lưng mình, cô im lặng cúi đầu và lặng lẽ rút bàn tay lạnh lẽo ra khỏi vòi nước.

Dưới gốc cây ngô đồng.

Cô gái cứng ngắc đứng đó, khẽ cắn môi, nước máy vẫn từ vòi chảy ra, âm thanh chói tai át đi tiếng xào xạc yên bình của lá cây ngô đồng.



Đại hội thể thao mùa thu rực lửa của học viện Thường Thanh sắp đến.

Tất cả các lớp bắt đầu đăng ký tham gia hoạt động thể thao, Nhạc Tình đăng ký chạy tiếp sức hỗn hợp, trong khi Lê Phá Hiểu đăng ký chạy 3.000 mét nữ và ở lại tập luyện mỗi tối sau giờ học.

“Tớ đến sân tập chạy điền kinh trước!”

Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, Nhạc Tình thay quần áo thể thao đến sân điền kinh tập luyện, quay đầu lại nhìn thấy Phá Hiểu vẫn còn đang viết trên bàn, mới phát hiện cô vẫn chưa thay đồ thể thao.

“Phá Hiểu, tối nay cậu không tham gia tập luyện à?”

“Ừ.”

Lê Phá Hiểu đặt cây bút trong tay xuống, cười với Nhạc Tình: “Hôm nay là thứ tư, đến phiên tớ trực thư viện, lát nữa tớ sẽ đến thư viện.”

“Ừ.” Nhạc Tình biết Lê Phá Hiểu là thủ thư: “Dù sao thì tế bào vận động của cậu siêu tốt, không cần phải vất vả luyện tập cũng được, tớ đi đây.”

Nhạc Tình chạy ra khỏi lớp.

Lê Phá Hiểu là người duy nhất còn lại trong lớp, hầu như tất cả học sinh trong trường đều đang tập luyện hăng say trên sân thể thao, tất cả đều có động lực để lớp mình giành được nhiều danh hiệu hơn trong đại hội thể thao.

Những tiếng hò hét nhiệt tình thỉnh thoảng lại truyền đến lớp học.

“Xong!”

Lê Phá Hiểu làm xong câu hỏi cuối cùng, nhìn thấy bài làm ngay ngắn, cô vươn vai, khóe môi xinh đẹp nhếch lên.

Bây giờ là lúc nên đến thư viện.

Trời nhá nhem tối.

Lê Phá Hiểu đi đến thư viện, bởi vì tất cả học sinh đều đang luyện tập môn điền kinh để chuẩn bị cho đại hội thể thao, cho nên lúc này thư viện cực kỳ yên tĩnh.

Công việc cũng ít hơn rất nhiều.

Lê Phá Hiểu đẩy xe đẩy sách, đặt từng cuốn sách lên các giá sách khác nhau theo số thứ tự của cuốn sách, để mọi người tìm lại cuốn sách sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chiếc xe đẩy sách nhỏ phát ra tiếng cọt kẹt nhẹ trên sàn thư viện.

Ở đây thực sự rất yên tĩnh.

Sân điền kinh càng lúc càng ồn ào, tiếng reo hò cổ vũ vang lên không ngớt, tiếng súng hiệu lệnh thỉnh thoảng vang lên, Lê Phá Hiểu cất cuốn sách cuối cùng đi, sau đó không kìm lòng được muốn đi đến cửa sổ để xem tình hình trên sân thể thao.

Cô mỉm cười và xoay quanh giá sách.

Tầm nhìn rõ ràng đầu tiên của cô chạm vào cửa sổ lớn hình chữ nhật của thư viện, nhưng có một bóng người gầy gò đang ngồi trên sàn dưới cửa sổ hình chữ nhật lớn đó, xung quanh là một số cuốn sách dày, còn anh đang dựa vào vách tường dưới song cửa sổ, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Lê Phá Hiểu giật mình.

Cậu thiếu niên gầy gò đang ngủ đó chính là Giang Tuấn Tịch.

Ngoài cửa sổ là khu vui chơi náo nhiệt, nhưng anh lại im lặng ngủ ở nơi vắng vẻ này, bởi vì những thứ náo nhiệt bên ngoài đã không còn liên quan gì đến anh nữa.

Lê Phá Hiểu chợt thấy sống mũi cay cay.

Cô cũng không quấy rầy anh.

Lê Phá Hiểu bước chân chậm lại, chậm rãi đi đến bàn phục vụ bên cạnh, ngồi xuống phía sau bàn phục vụ, khi ngồi xuống, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn cậu thiếu niên ngủ say đang dựa vào vách tường trước cửa sổ.

Trong đôi mắt trong veo ấy chậm rãi nổi lên một tầng thuỷ quang nhàn nhạt.

Lê Phá Hiểu yên lặng cúi đầu, đặt ngón tay lên bàn phím trên quầy phục vụ, sau một hồi sững sờ, Lê Phá Hiểu chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn máy tính.

Cô không thể tự chủ được đã mở trang tìm kiếm trên máy tính và nhanh chóng gõ mấy chữ “bệnh AIDS” vào ô tìm kiếm trên trang tìm kiếm.

Khi những từ “siêu ung thư” và “sát thủ thế kỷ” kia đập vào mắt Lê Phá Hiểu, trái tim của cô như thắt lại.

L*иg ngực của cô như bị đè nén.