Chương 12: Con sẽ giữ bí mật

Lời của Tịch:

Bị bệnh tật đeo bám không còn là chuyện đáng sợ với tôi nữa, tôi đã chấp nhận tương lai vô vọng của mình, tôi đã từ bỏ đấu tranh, bởi vì cho dù trong lòng tôi có buồn đau đến đâu, vẫn luôn có những chuyện không thể tránh khỏi, nếu nó xảy ra, tôi sẽ lặng lẽ nhốt mình trong một thế giới khép kín và chờ đợi để đi đến một thế giới khác!

...

Ban đêm.

Đây là lần đầu tiên Lê Phá Hiểu nhìn thấy một cuộc cãi vã khủng khϊếp như vậy giữa cha mẹ mình.

Anh trai cô vẫn chưa về, Lê Phá Hiểu đứng trong phòng khách, cô nhìn thấy cha cô đập cốc chén trên bàn cà phê, nhìn thấy mẹ cô đang khóc lóc thảm thiết trước sự tức giận của cha cô.

“Tôi cảnh cáo bà không được nói chuyện Tuấn Tịch bị bệnh ra cho người khác biết! Chỉ có tôi và bà biết, bà lại đi nói với Phá Hiểu, bà lại đi nói với Phá Hiểu…”

“Vậy thì tôi nên làm gì đây?”

Mẹ bật khóc, giọng khàn đi: “Tôi không thể để Phá Hiểu ở bên đứa trẻ đó. Khi em trai nó mất, tôi đã biết có điều gì đó không ổn rồi. Ai ngờ đó lại bị AIDS? Mẹ nó đã lây bệnh cho em trai nó, em trai nó lại lây cho nó, lẽ nào tôi phải trơ mắt nhìn nó lây bệnh cho con gái của tôi sao? Tôi đã lo sợ đủ rồi, không thể tiếp tục được nữa…”

“Bệnh này không dễ lây lan như vậy! Không khí, tiếp xúc thân thể các loại sẽ không thể lây AIDS được, đừng có ở đây tự doạ mình nữa. Nếu vừa đυ.ng vào sẽ bị lây thì sao bác Giang không bị? Giờ bác ấy vẫn khoẻ mạnh mà?”

“Tôi mặc kệ, Giang Tuấn Tịch chính là bệnh dịch, tôi sẽ không để nó làm hại con gái của tôi!” Mẹ Lê lau nước mắt, chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

“Sẽ có một ngày, hoặc là tôi đuổi họ đi hoặc là ông đuổi tôi đi!”

Cha Lê đứng trong phòng khách, run lên vì tức giận.

Lê Phá Hiểu lặng lẽ dựa vào chiếc ghế sô pha ở một bên phòng khách, lo lắng nhìn bóng lưng đang run rẩy của cha cô, mím môi, cuối cùng bất an kêu lên:

“Cha…”

Cha Lê quay đầu lại, nhìn vẻ bất an trên mặt Lê Phá Hiểu, bất đắc dĩ thở dài: “Phá Hiểu, cha còn nhớ rõ trước kia con và Tuấn Tịch là bạn tốt của nhau!”

“Con sẽ giấu kỹ chuyện của anh Tuấn Tịch, sẽ không nói cho ai biết hết.” Lê Phá Hiểu biết cha cô muốn nói gì, cô hứa với ông.

“Con cũng sẽ không để anh Tuấn Tịch đi, nhưng cha đừng cãi nhau với mẹ nữa, được không?”

Cha Lê thở phào nhẹ nhõm.

Ông đi đến trước mặt Lê Phá Hiểu, đưa tay ra xoa đầu cô: “Được, không cãi nhau nữa. Cha ra ngoài tìm Tiểu Phong về, Phá Hiểu, con giúp cha dọn dẹp phòng khách, được không?”

Lê Phá Hiểu gật đầu.

Cha Lê mỉm cười, cầm lấy áo khoác treo ở bên cạnh, xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu nhìn Lê Phá Hiểu.

“Cũng đừng nói với anh trai con chuyện này.”

“Dạ.” Lê Phá Hiểu cười gật đầu: “Con sẽ giữ bí mật.”

Cha Lê bước ra ngoài.

Lê Phá Hiểu nhìn cánh cửa đóng lại, cô đứng một mình trong phòng khách, nhưng đôi mắt dần mờ đi, cô nhìn xuống bàn tay phải của mình, ngón tay sạch sẽ không có một hạt bụi.

Vừa rồi, cô đã nắm tay Tuấn Tịch bằng bàn tay này.

Cô yên lặng nhìn tay phải của mình, đột nhiên cảm thấy tay phải rất nặng lại ngứa ngáy, giống như có rất nhiều côn trùng bò tới, bỗng nhiên cô giật mình hoảng hốt.

Cô hơi bối rối, đi thẳng vào phòng tắm, tay phải giơ cao dùng tay trái đẩy cửa ra, nhưng nhìn bồn rửa tay sạch sẽ trong nhà, cô chợt sững người.

Màn đêm đang dần buông xuống.

Bể nước máy ở dưới tàng cây ngô đồng.

Vòi nước mở mạnh, nước lạnh thấu xương theo vòi phun ra, những giọt nước trong suốt bắn tung tóe lên phiến đá xanh dưới chân, tạo thành một dòng suối nhỏ.

Nước rửa tay đã gần hết.

Lê Phá Hiểu dùng sức chà xát bàn tay phải đỏ ửng của mình, dưới vòi nước lạnh không ngừng rửa tay, bọt trắng lại bị rửa trôi, Lê Phá Hiểu lo lắng thoa một lớp nước rửa tay dày đặc.

Cô cứ rửa rửa rửa mãi nhưng vẫn có cảm giác không thể sạch được!

Cô không dám sử dụng bồn rửa tay sạch sẽ ở nhà, giống như khi rửa ở đây, cô sẽ rửa thật sạch tay phải của mình, rửa sạch những thứ khiến cô vô cùng sợ hãi.

Bọt của nước rửa tay thấm đẫm xung quanh phiến đá xanh, tạo thành một vũng nước lớn.

Trong mắt cô ngày càng có nhiều sự sợ hãi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến từ góc bên ngoài cây ngô đồng truyền đến.

Lê Phá Hiểu giật mình, hoảng sợ ngẩng đầu lên, vẫn duy trì tư thế rửa tay.

Giang Tuấn Tịch chậm rãi bước ra từ bóng cây ngô đồng, đôi mắt anh lặng lẽ quét qua đôi tay đỏ bừng của Lê Phá Hiểu, nhưng anh không nhìn về phía khuôn mặt của cô.

Lê Phá Hiểu cứng đờ đứng dậy, cảm thấy mặt mình nóng ran.

Giang Tuấn Tịch vẫn im lặng.