Chương 2

Bên kia, Uyển Thượng Lưu Ly mang giày cao gót lại xô xát với mấy kẻ vừa rồi, không cẩn thận liền bị trật chân, bất đắc dĩ đành cởi giày rồi chập chững bước ra ngoài. Tài xế nói phải mất một lúc nữa mới đến được, cô nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ có thể ngồi xuống.

Uyển Thượng Lưu Ly nhẫn nhịn đau đớn dưới chân bước nhanh về phía bên đó thì xui xẻo lại đến rồi, lần này là ba tên say rượu đang chặn trước mặt cô. Họ không nói không rằng liền muốn động tay động chân, làm cô tức muốn chết.

Lưu Ly liền nhấc chân đá vào chỗ hiểm của tên gần nhất, bọn họ liền nổi điên muốn giáo huấn cô. Bàn tay của gã đi chung còn chưa kịp hạ xuống thì đã nghe thấy tiếng hét đầy đau đớn. Hắc Phong đang bẻ ngoặc cánh tay của gã ra sau, hai tên khác cũng bị đánh gục ở một bên.

Vốn dĩ, một màn như thế sẽ không xảy ra, Nam Cung Hàn không phải người thích giúp đỡ người khác. Hắn chỉ thấy hứng thú với cô gái này, lần đầu tiên đã tiếp cận hắn thất bại vậy mà lại còn dám dùng lại chiêu cũ chỉ trong vòng vài phút.

Uyển Thượng Lưu Ly ngước lên nhìn người vừa cứu mình. Lần này cô đã nhìn thấy rõ ràng người đàn ông kia. Ánh sáng từ những chiếc đèn đường chiếu xuống, phủ lên dáng người của hắn một vầng sáng vàng nhạt nhưng vẫn không thể làm tan đi được một chút nào sự lạnh lẽo toát ra trên người hắn.

Cô mở to mắt, lấy lại tinh thần hướng người đàn ông đã giúp cô lần thứ hai: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ, không ngờ là không tới nửa tiếng đã phải làm phiền anh hai lần."

Ngưng một chút cô lại nói tiếp: "Nếu anh đã là người tốt như vậy, chi bằng giúp tôi thêm một việc nữa nha."

Những người đi theo Nam Cung Hàn không biết gặp phải chuyện này bao nhiêu lần rồi, dứt khoát trả lời: "Chúng tôi chỉ có thể giúp đỡ đến đây thôi, xin cô đừng được nước lấn tới."

Nam Cung Hàn xoay người trở về xe, vạt áo liền bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy. Lần này chân mày của hắn cũng nhíu lại, đôi mắt màu hổ phách kia hiện rõ sự không kiên nhẫn.

Uyển Thượng Lưu Ly dù gì cũng là thiên kim tiểu thư, sao có thể nghe không hiểu bọn họ đang hiểu lầm cô đang tìm cách tiếp cận hắn chứ. Nhưng mà giờ chân cô rất đau, chỗ ngồi bên kia còn phải cách một khoảng xa nữa.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi bị trật chân nên chỉ muốn nhờ anh giúp đỡ tôi qua bên kia ngồi thôi. Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến anh nữa." Cô nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, đáng thương.

Vừa dứt lời, cô liền thấy mình bị một bóng dáng bao phủ, cơ thể liền lơ lửng. Hắn khom người bế cô lên, bước đi nhẹ nhàng, vững chắc giống như chỉ đang ôm một con búp bê vải vậy.

Nam Cung Hàn đặt cô xuống, không có một ánh mắt dư thừa liền tập tức xoay người lên xe.

Uyển Thượng Lưu Ly nhìn theo chiếc xe sang trọng kia nhanh chóng rời đi mà có chút thất thần.

┅┅┅┅

1 tuần sau.

Tại một trang trại nghỉ dưỡng cao cấp, một tốp người đang nghiêm trang đứng chờ hai chiếc xe dừng lại hẳn. Hắc Phong bước xuống, cung kính mở cửa xe cho Nam Cung Hàn.

Hôm nay hắn vẫn mặc tây trang quen thuộc, bộ vest đắt tiền được mặc trên người hắn càng toát lên sự cao quý của nó.

Trong đám người kia, một người đàn ông trạc tuổi hắn bước ra, trên mặt là nụ cười giao tiếp tiêu chuẩn. Anh ta đi đến cách hắn một khoảng: "Hàn đổng bận rộn nhiều việc sao có thời gian đến tham quan trang trại vậy. Cũng không báo trước để tôi còn sắp xếp."

"Đây cũng là trang trại của tôi. Tại sao phải báo trước với anh?" Nam Cung Hàn lạnh nhạt trả lời.

Lâm Dương bị nghẹn họng, đưa tay sờ sờ mũi, lập tức liền cười lấy lòng: "Tôi còn không phải sợ chuẩn bị không chu đáo sao? Dù gì tôi cũng là quản lý chỗ này, làm không tốt không phải sợ mất mặt à."

Đây là trang trại mà Nam Cung Hàn hợp tác xây dựng khi vừa mới trở về thành phố H, trụ sở chính ở Mỹ và khu vực châu Âu đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo. Hắn quyết định trở về đây để củng cố lại thế lực ở cả hắc bạch đạo.

Trang trại vừa được xây dựng xong gần đây, vẫn chưa mở cửa cho khách. Trong những nơi nghỉ dưỡng mà hắn đầu tư thì trang trại này được hắn chú ý nhiều nhất, không chỉ là vị thế, cảnh quan, bầu không khí, tất cả đều như dựa theo tiêu chuẩn của hắn.

Hắn không nói gì thêm mà đi vào bên trong, một con đường rất rộng được trồng cây xanh hai bên, xen kẽ với những băng ghế dài để khách ngồi hóng mát. Vào trong chút nữa là một dãy các phòng được xây dựng riêng biệt. Bởi vì là trang trại cao cấp, sự riêng tư của khách hàng rất được coi trọng, các phòng được thiết kế như một biệt thự nhỏ biệt lập.

"Sau dãy nhà này là khu vườn hoa, ao cá, đi xuyên qua đó là trường bắn súng, bắn cung và cưỡi ngựa.. Hàn đổng có hứng thú muốn xem thì tôi đã sắp xếp quản lý rồi. Anh cứ tận hưởng là được." Lâm Dương vừa đi vừa giới thiệu cho hắn những điểm tham quan ở đây.

Bỗng nhiên, Bạch Phong đi đến gần Nam Cung Hàn như có điều muốn nói. Lâm Dương liền thức thời bỏ lại một câu: "Tôi có việc phải đi trước, tôi sẽ để lại người cho anh." rồi lập tức chuồn mất.

"Cậu chủ, người của Huyết Mộc bang đang liên lạc với người bên nước B, sợ là bọn họ đang âm mưu chuyện gì đó, Hoàng Ưng đã cho người theo dõi sát rồi." Bạch Phong vừa nhận được điện thoại lập tức báo cáo.

Nam Cung Mặc gật đầu: "Chúng ta trở về, bọn họ phải hành động thôi, không kỳ lạ."

Đoàn người tiếp tục đi qua dãy phòng, lúc đi ngang qua vườn hoa thì thấy một giá đỡ giấy vẽ tranh và một vạt váy lộ ra sau gốc cây. Hắc Phong bước lên trước kiểm tra thì trên mặt lộ rõ sự bất ngờ. Trang trại này vẫn chưa mở cửa, bảo an nơi này lại chặt chẽ như vậy, sao cô gái này có thể vào được đây.

Nam Cung Hàn nhìn thấy là cô gái hôm đó thì cảm thấy có chút thú vị, thế nhưng có thể biết hắn sẽ đến. Đây là ý định đột xuất của hắn, cô gái này từ đâu mà biết được, hơn nữa ngụy tạo còn rất khá. Bức tranh đã vẽ được hơn phân nửa rồi.

Hắc Phong như đoán được ý của hắn, bước lên đánh thức Uyển Thượng Lưu Ly.

Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy nhìn thấy một đám người mặc vest đen thì giật nảy mình. Sau khi tỉnh táo lại thì thấy là người đàn ông hôm trước thì có chút quẫn bách.

Cô đứng dậy, phản ứng đầu tiên chính là hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Đây là trang trại của tôi." Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ đứng tới vai mình, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm biến hóa nào trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

Đôi mắt cô đảo quanh vài vòng, dè dặt hỏi: "Anh là.. Nam Cung Hàn? Người hợp tác với Lâm Dương sao?"

Lâm Dương thật ra là trợ lý cũ của Uyển Thượng Lưu Mục, anh trai của Uyển Thượng Lưu Ly. Thường xuyên qua lại nên Lâm Dương cũng xem cô như em gái, trang trại sắp khai trương liền gọi cô đến chơi.

Nam Cung Hàn không trả lời mà hỏi: "Cô làm sao biết?"

Uyển Thượng Lưu Ly nhìn khuôn mặt không cảm xúc trước mặt mình, không đoán được anh đang nghĩ gì, cũng không rõ ràng anh muốn hỏi gì, liền trả lời những gì mình biết.

"Lâm Dương là người quen của tôi, anh ấy nói người hợp tác với anh ấy là Nam Cung Hàn, còn nói hôm nay đối tác sẽ đến khảo sát. Tôi đoán anh vào được đây thì hẳn là người đó rồi."

Cô nói chuyện rất thẳng thắn, rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp có chút mờ mịt nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Hàn.

Hắn cảm thấy cô gái này đúng là lớn mật, từ trước đến giờ, ngay cả những lão cổ đông trong công ty hay những lão đại ở các bang phái hắc đạo cũng không dám nhìn thẳng trực tiếp vào hắn lâu như vậy.

"Tôi không thích những kẻ tâm cơ, tìm mọi cách để tiếp cận tôi, vô ích thôi. Cho cô một cơ hội, đi khuất mắt tôi. Nếu để tôi phát hiện cô tiếp tục đeo bám thì đừng trách tôi tàn nhẫn." Nói xong liền xoay người rời đi.

Hắc Phong và Bạch Phong là người đi theo hắn lâu nhất, từ khi hắn bắt đầu đi trên con đường lập nghiệp và bành trướng trong hắc đạo. Với ngoại hình và sự thành công của hắn, không biết có bao nhiêu người muốn bò lên giường của hắn, dùng mọi thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ thành công.

Hắn chưa bao giờ nhiều lời với những kẻ đó, tất cả đều là bọn họ âm thầm xử lý. Đây là người đầu tiên có thể khiến hắn mở miệng nói chuyện như vậy.

Uyển Thượng Lưu Ly mở to đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì tức giận mà đỏ bừng: "Tôi không có đeo bám anh, tôi càng không muốn dính dáng gì đến người mà tôi còn không quen biết. Đây chỉ là trùng hợp thôi. Anh có cần nói chuyện khó nghe như vậy không."

Nam Cung Hàn vẫn tiếp tục bước đi, không quay đầu lại giống như không muốn nghe cô giải thích, cũng không tin.

Đây là lần đầu tiên có người nói cô như vậy. Nhưng mà cô biết càng giải thích thì hiểu lầm càng lớn thôi. Cô cầm cọ và tranh vẽ của mình chạy về phòng, cô muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng mà ông trời cũng không muốn cô rời đi dễ dàng như vậy. Khi cô dọn dẹp xong và mang giày vào thì phát hiện chiếc lắc chân anh trai cô tặng biến mất rồi.

Uyển Thượng Lưu Ly chỉ có thể ấm ức đến đỏ mắt mà không làm gì được, tính tình cô trước giờ đều nhẹ nhàng, làm sao biết mắng chửi chứ. Cô không hoạt bát, năng động nhưng rất lạc quan, cô chỉ để ý đến người mà cô quan tâm. Chốc lát sau, cô đã vứt cái tảng băng hình người kia ra sau đầu, lên tinh thần đi tìm chiếc lắc của mình.