Chương 6

Từ đầu chương trình tới giờ, đây là bài hát đầu tiên mà Tần Thanh Trác chăm chú nghe và chìm đắm trong nó.

"Chàng thiếu niên với đống hành lý trên lưng

Thêm nỗi cô đơn chẳng thể đo lường được

Đất khách quê người tùy ý dạo chơi

Hỡi đoàn tàu nghiêng ngả

Mang theo bao nhiêu nỗi hoang mang lặng thầm

Biển người đang chen chúc ấy

Họ muốn đi đâu, về đâu vậy?

Là đang về nhà hay tìm kiếm một nơi mà chẳng có phương hướng?

Là xuất phát cô độc

Hay vẫn còn ai đó đồng hành?

Nơi càng lúc càng xa kia

Người ta gọi đó là cố hương

Là nơi mở cửa vào sáng sớm và đóng cửa vào lúc hoàng hôn lặn

Có người muốn thoát khỏi đó

Lại có người mong ước trở về

Phải dừng chân ở đâu đây?

Ngoại ô yên tĩnh hay phố cổ náo nhiệt

Biết khi nào nên dừng lại đây

Khi cuối hạ oi ả hay ngày thu dần lạnh

Biết sống như thế nào đây?

Liều mạng giãy dụa hay đành sống tạm bợ

Nên tiếp tục tiến về phía trước

Hay ngước đầu nhìn vầng trăng khuyết

.........

Nên tiếp tục tiến về phía trước

Hay ngước đầu nhìn vầng trăng khuyết

Dáng vẻ cậu thiếu niên hát chính chuyên tâm đệm đàn ca hát so với dáng vẻ lúc trước cùng Trần Gia đứng bên cạnh cửa sổ thương lượng tiền nong thật sự rất khác nhau, tất cả sự ngạo mạn, ngông cuồng trên người đều biến mất không còn dấu vết nào chỉ còn lại khí chất thờ ơ với thế giới, đắm chìm trong màn biểu diễn của mình.

Âm cuối kết thúc dài và rõ ràng, tiếng ngân dường như kéo dài đọng lại trong trường quay đến mãi tận một lúc sau.

Sau khi trình diễn xong, tay trống và tay bass bước lên phía trước đứng ở hai bên hát chính và cũng phải đến lúc này hầu hết khán giả mới trở lại được trạng thái cảm xúc bình thường.

Trong trường quay nhất thời không có tiếng động nào, bầu không khí náo nhiệt từ trước biến mất không còn tăm tích thay vào đó là một bầu không khí có chút u buồn, mãi đến khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu bầu không khí mới dịu đi một chút: "Các vị cố vấn có nhận xét gì không ạ?

Những vị cố vấn không còn sôi nổi như ban nãy như thể họ sợ làm xáo trộn bầu không khí trước mặt họ.

Sau một thời gian ngắn trầm mặc, Nhậm Duật chấp nhận làm "Nhân vật phản diện" mở miệng nói: "Tay trống đánh sai nhịp thứ hai đúng không?"

Tay trống Chung Dương nhìn qua là một thiếu niên toát lên vẻ thông minh, thanh tú. Cậu đưa tay lên gãi trán có chút xấu hổ đáp: ".....Vâng."

Nhậm Duật thở dài: "Thật ra anh rất thích bài hát này nhưng đoạn điệp khúc có chút lộn xộn, làm sao có thể mắc lỗi cơ bản như vậy... Các em không chăm chỉ luyện tập sao?"

Trên sân khấu không có ai trả lời làm bầu không khí như bị đóng băng trong giây lát.

Những vị cố vấn khác không có mặt trong buổi diễn tập nên họ không biết có những chuyện gì xảy ra ở phía trong hậu trường nhưng Tần Thanh Trác với tư cách là Giám đốc âm nhạc anh là người tham gia quan sát các ban nhạc tập luyện nên anh biết rõ họ là ban nhạc vừa được gọi đến. Dưới tình huống như vậy, xảy ra sai sót cũng có thể hiểu. Hát chính - người lúc sớm mặc cả tiền nong với Trần Gia lúc này ở trên sân khấu mặt vẫn không có chút thay đổi, im lặng không nói câu nào như thể cậu không muốn giúp ban nhạc giải thích về lời nhận xét của Nhậm Duật.

Tần Thanh Trác suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo tôi được biết, ban nhạc này vừa mới được tổ chương trình gọi đến để tham gia cuộc thi nên có thể là do không có nhiều thời gian để chuẩn bị." Anh vừa nói vừa hướng ánh mắt lên các thành viên của ban nhạc "Có đúng thế không?"

"Vâng, vâng ạ" tay bass vội vàng gật đầu "Nếu như lần này chúng em có cơ hội lọt vào vòng trong, chúng em nhất định sẽ cố gắng không mắc phải sai lầm như vậy nữa."

Tần Thanh Trác mỉm cười nghĩ thầm "Cũng khá thú vị, ấy thế mà biết lựa gió phất cờ." Nhưng đứa trẻ này rất đáng yêu và anh cảm thấy không khó chịu khi cô nói điều này.

Nhậm Duật nghe xong cũng gật đầu: "Vậy có thể thông cảm."

Tần Thanh Trác tiếp tục nhận xét về màn trình diễn của ban nhạc: "Bỏ qua các vấn đề kỹ thuật trong buổi biểu diễn, thật hiếm khi nghe được một bài hát trầm lắng như vậy và tôi khá thích nó. Đặc biệt hát chính, giọng hát rất có cảm xúc. Tiếp theo, khả năng kiểm soát âm trầm rất tốt, âm bổng của phần điệp khúc cũng làm cho tôi phải kinh ngạc. Tôi chú ý tới phần lời và nhạc của bài hát, hình như đều do cậu tự viết, cậu có phải đã từng học qua một khóa học bài bản về âm nhạc không?"

Giang Ngập liếc mắt nhìn qua phía Tần Thanh Trác, ánh mắt cậu dừng lại trên mặt anh, sắc mặt của cậu vẫn không thay đổi đáp: "Không có."

"Nếu thật vậy thì đúng là rất có thiên phú." Tần Thanh Trác nói: "Thật dũng cảm khi dám chọn diễn một bài hát trầm lặng như vậy sau những tiết mục sôi động kia và điều hiếm có hơn nữa là cậu có thể truyền tải cảm xúc trong bài hát đến khán giả. Từ phản ứng của khán giả có thể thấy hầu hết mọi người cũng đã đón nhận nó, làm được vậy là rất giỏi."

Anh có thể cảm thấy ánh mắt của cậu thiếu niên hát chính kia đang dán vào mặt anh, như thể đang quan sát, đánh giá anh vậy.

Có kinh nghiệm làm ca sĩ nhiều năm, Tần Thanh Trác từ lâu cũng đã quen với đủ loại ánh mắt soi mói nhưng ánh mắt này khiến anh có chút khó chịu. Có lẽ là bởi vì... biểu hiện của cậu có chút lạnh nhạt, ánh mắt nhìn qua khiến người ta cảm thấy có chút hung hăng khó hiểu.

Nhưng anh quá không để ý lắm và phớt lờ ánh mắt đó.

Những lời nhận xét từ cố vấn đến đây như kết thúc nhưng sau khi dừng một lúc Tần Thanh Trác không nhịn được mà hỏi một vấn đề khác: "Tôi còn một câu hỏi nữa, ban nhạc của các cậu có tên là Mây Tận Thế, vậy mây tận thế là loại mây như thế nào?

Người trên sân khấu còn chưa kịp nói gì Thẩm Xá ở bên cạnh đã cười trước: "Thanh Trác, anh tự nhiên nói nhiều đến lạ."

"Có sao?"

"Có, trước nay anh vẫn vô cùng lạnh lùng, đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi một vấn đề không liên quan gì đến âm nhạc."

"Có lẽ là bởi vì do anh có hứng thú với các loại mây." Tần Thanh Trác mỉm cười.

"Vậy Giang Ngập" Thẩm Xá nhìn về phía thiếu niên hát chính trên sân khấu " Hiếm khi thầy Tần nổi hứng tò mò, em phải giải thích đàng hoàng cho anh ấy nghe đấy."

"Đó là một loại mây tích tầng." Giang Ngập nói ngắn gọn, không "Giải thích đàng hoàng" như Thẩm Xá đã nhắc.

Bầu không khí có chút khó xử, Thẩm Xá kịp thời cứu vớt cười to nói: "Cách giải thích này cũng quá cụt ngủn rồi... Thanh Trác, xem ra vị hát chính còn lạnh lùng hơn anh."

Nhậm Duật cũng quay mặt nhìn về phía Tần Thanh Trác: "Thì ra, Thanh Trác cũng có ngày được ăn bơ."

Dương Kính Văn ngồi ở phía xa cũng góp phần làm bầu không khí sôi nổi thêm: "Cho nên Thanh Trác không lạnh lùng, cậu ta đứng trước người lạnh lùng hơn thì không còn lạnh lùng nữa."

Các vị cố vấn lần lượt trêu Tần Thanh Trác khiến bầu không khí trên trường quay lại nóng lên.

"Mây tận thế là một loại mây có hình thù vô cùng đáng sợ", Bành Khả Thi - nữ chơi bass đứng bên cạnh Giang Ngập giải thích rõ hơn một chút. Cô có mái tóc kiểu công chúa, dáng người khá cao. Thoạt nhìn, cô trông giống như một người mẫu với vẻ ngoài xinh đẹp "Khi những đám mây đen méo mó bao phủ cả bầu trời mọi người sẽ cảm thấy rằng ngày tận thế như thể đến trong giây tiếp theo."

"Thì ra là như vậy " Tần Thanh Trác gật đầu nhìn về phía Bành Khả Thi "Cho nên nó là một báo hiệu điềm xấu?"

"Có thể coi là vậy ạ." Bành Khả Thi đáp.

Tương tác qua lại đến đây là gần xong, người dẫn chương trình ra hiệu chuẩn bị đến tiết mục tiếp theo thì một cô gái trong trường quay dũng cảm hét lên: "Hát chính đẹp trai quá!"

Khán giả trong trường quay được một tràng cười, sự náo động bắt đầu, các cô gái xì xào bàn tán.

Tần Thanh Trác liếc nhìn sân khấu, trên người hát chính tỏa ra khí chất ngông cuồng và phóng túng, trông cậu thực sự rất thu hút.

Dương Kính Văn quay người ra phía sau nhìn về phía khán giả: "Wow, rất nhiều cô gái đang gật đầu."

Lại có một tràng cười dưới sân khấu.

"Tôi vô cùng tin tưởng vào thẩm mỹ của cô Thẩm." Dương Kính Văn nhìn Thẩm Xá "Vậy Thẩm Xá, em đại diện cho phái đẹp, em thấy cậu ấy thế nào?"

"Đúng thật rất đẹp trai" Thẩm Xá cười nói "Nếu như em trẻ lại mười tuổi, chắc chắn em sẽ rung động."

"Bây giờ không rung động sao?"

"Bây giờ á" Thẩm Xá suy nghĩ một chút "Bây giờ em thích những anh chàng tuấn tú, trưởng thành như anh Thanh Trác hơn."

Những lời này vừa nói ra, trên khán đài vang lên những tiếng hô hét, khán giả bắt đầu đồng thanh: "Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi!"

Khi tiếng la của khán giả yếu dần, người dẫn chương trình nhìn Tần Thanh Trác và nói đùa: "Thầy Tần, anh không có lời nào để đáp lại sao?"