Chương 47: Giang Ngập, đừng hút thuốc nữa

Khi tới cửa tầng một thì Tần Thanh Trác dừng lại,Giang Ngập cũng dừng theo: “Tìm tôi có chuyện gì?"

Đứng đối mặt với Giang Ngập ở cửa, Tần Thanh Trác nói: "Cây đàn cũ đó rất quan trọng với em phải không?"

Giang Ngập không nói và dường như không muốn trả lời câu hỏi.

“Nếu như anh không nhìn nhầm thì đó hẳn là một cây đàn guitar thủ công, bị hỏng thì rất khó sửa chữa lại nguyên vẹn, chưa kể nó đã cũ quá rồi. Nếu em bằng lòng em có thể chụp vài bức ảnh gửi cho tôi, tôi sẽ hỏi thử một số người chế tạo guitar mà tôi biết xem liệu có thể sửa chữa nó hay không.”

Giang Ngập ban đầu không nói gì nhưng sau vài giây, cậu nói: "Cảm ơn."

Tần Thanh Trác có chút kinh ngạc, không ngờ cũng có ngày hai chữ "Cảm ơn" được phát ra từ Giang Ngập.

Chiếc đàn này…chắc hẳn có một ý nghĩa rất đặc biệt với cậu ấy, Tần Thanh Trác nghĩ.

“Sửa lại cửa là do những người lần trước tới đòi nợ?” Tần Thanh Trác trầm ngâm một lát lại hỏi.

"Ừm."

Tần Khinh Trác gật đầu, trầm mặc một lát, tiếp tục hỏi: "Làm sao nợ nần? Có thể nói cho anh biết được không?"

Giang Ngập lại ngừng nói, hiển nhiên không có ý định trả lời câu hỏi của Tần Thanh Trác.

"Em vẫn luôn như vậy sao, Giang Ngập?" Tần Thanh Trác thở dài "Chuyện gì em cũng đều giữ trong lòng, không bao giờ nói cho người khác biết?"

Giang Ngập quay đầu nhìn ra ngoài, cảm giác muốn hút thuốc lại nổi lên, một khi đã nổi lên thì mạnh mẽ đến mức không thể kìm nén được.

Rõ ràng mấy ngày nay cậu không hút thuốc, cũng không muốn hút thuốc, tại sao trước mặt Tần Thanh Trác lại tự nhiên muốn hút?

Cậu lấy hộp thuốc lá trong túi ra lấy một điếu thuốc đưa vào miệng cắn rồi lấy bật lửa ra.

Tần Thanh Trác đứng đối diện nhìn hắn: "Giang Ngập."

Ngón tay cái của Giang Ngập mở nắp bật lửa, ngọn lửa màu xanh bọc vàng bùng lên, cậu nhướng mi nhìn về phía đối diện Tần Thanh Trác.

“Đừng hút thuốc nữa.” Tần Thanh Trác khẽ cau mày, không phải giọng điệu chán ghét mà giống như đang thở dài xen lẫn một chút ra lệnh.

Giang Ngập nhìn chằm chằm vào Tần Thanh Trác, cậu luôn chán ghét người khác dùng giọng điệu ra lệnh nói với mình, nhưng lại không thể giải thích tại sao lần này cậu không hề cảm thấy chán ghét mà thay vào đó là một loại cảm giác không thể giải thích được.

Ngọn lửa cháy trong không trung thêm vài giây nữa, Giang Ngập nhẹ nhàng "Cạch" một tiếng đóng nắp bật lửa lại. Ngọn lửa biến mất, bàn tay cầm bật lửa rơi xuống.

Sau đó cậu giơ tay còn lại lên lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa lông mày có chút bực bội.

Tần Thanh Trác nghe thấy Giang Ngập đứng ở đối diện phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.

Sau khi nhìn Giang Ngập thêm vài giây, tay của Tần Thanh Trác nắm lấy tay nắm cửa: "Đừng quên chuyện chụp lại ảnh chiếc đàn gửi anh".

Nói xong, anh mở cửa bước ra khỏi quán.

Giang Ngập đứng ở cửa, điếu thuốc trong tay không biết lúc nào bị cắt thành hai đoạn, ánh mắt dời về phía sau lưng Tần Thanh Trác, nhìn anh lên xe sau đó nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi Hồng Lộc Tà.

Cậu bước đến thùng rác, mở lòng bàn tay và ném điếu thuốc hai mẩu thuốc vào.

Việc ghi hình vòng thi thăng hạng tiếp theo vẫn được diễn ra như dự kiến, sau hai vòng PK, phòng chờ của ban nhạc vắng tanh.

Hôm nay, nhà tạo mẫu đã giúp Tần Thanh Trác cắt tỉa một chút các lớp tóc, tạo cho anh một kiểu tóc hơi lộn xộn với phần đuôi hơi dựng lên, lý do là vì anh ta cảm thấy Tần Thanh Trác “Đặc biệt thích hợp với cảm giác lười biếng và phóng khoáng này”.

Từ phòng thay đồ đi ra, Tần Thanh Trác nhìn thấy ba người trong ban nhạc Mây Tận Thế đang đi về phía mình.

Giang Ngập đi phía trước với cây đàn guitar trên lưng và một chiếc túi, trong khi Bành Khả Thi và Chung Dương đi cách phía sau cậu nửa bước.

Khi họ đến gần, Bành Khả Thi và Chung Dương đều vẫy tay chào Tần Thanh Trác, gọi anh: "Anh Thanh Trác" trong khi Giang Ngập chỉ gật đầu với anh.

Tần Thanh Trác dừng lại, nói: "Đã diễn tập chưa?"

"Ừm." Giang Ngập đáp lại.

"Mọi thứ thế nào rồi? Ổn chứ?"

Chung Dương không hề khiêm tốn chút nào: “Vượt ngoài mong đợi, anh hãy đợi xem, nhất định bọn em sẽ đốt cháy khán phòng này.”

Tần Thanh Trác hơi nhướng mày: "Thật sao, anh rất mong chờ được xem mọi người biểu diễn."

"Anh Thanh Trác" Bành Khả Thi nhìn Tần Thanh Trác và nói "Hôm nay trông anh đặc biệt đẹp trai."

Nói đến đây trên mặt cô không có biểu cảm gì nhưng nhìn có vẻ chân thành, Tần Thanh Trác mỉm cười: “Cám ơn em, em cũng rất xinh đẹp.”

"Ồ, mọi người đang tham gia nhóm phải khen nhau nào hả?” Chung Dương tiến tới góp vui “Em cũng muốn tham gia!”

Tần Thanh Trác buồn cười đến trợn mắt, sau khi cười, anh nhớ ra điều gì đó và nói với Bành Khả Thi: "Khả Thi, đi với anh một lát." Sau đó anh nhìn hai người còn lại "Hai người vào phòng chờ trước đợi nhé. "

Sau khi Giang Ngập và Chung Dương rời đi, Tần Thanh Trác nhìn Bành Khả Thi và nói: "Anh đột nhiên nghĩ ra một bộ trang phục đặc biệt phù hợp với em vì vậy anh muốn tìm người trang điểm cho em một chút, không biết em có đồng ý không?"

"Dạ, được ạ." Bành Khả Thi trả lời.

"Vậy em qua phòng trang điểm chờ anh một lát.” Tần Thanh Trác nói: “Anh đi một lúc sẽ quay lại.”

Cô không biết anh đã đi đâu nhưng mấy phút sau cô thấy anh mở cửa phòng thay đồ bước vào, trong tay có một chiếc váy nhung màu đen để cho Bành Khả Thi.

Khi Bành Khả Thi thay quần áo và bước ra khỏi phòng thay đồ, nhà tạo mẫu Điền Hủ đã thốt lên "Chà, phong cách Gothic, thật sự rất hợp. Thanh Trác, cậu không chỉ đẹp mà còn rất có mắt nhìn."

"Cảm ơn thầy Điền" Tần Thanh Trác cười nói "Mỗi lần tới chỗ của anh tôi đều tìm không thấy đường ra khỏi cửa."

Anh nói và nhìn Bành Khả Thi. Bành Khả Thi cao hơn 1m7, tóc cắt kiểu công chúa, khi không cười trông cô rất lạnh lùng, thờ ơ rất phù hợp với chiếc váy kiểu Gothic này.

"Anh đoán không sai, nó rất hợp với em.” Tần Khinh Trác cười, sau đó quay đầu nói với Điền Hủ: “Thầy Điền, phiền anh giúp cô ấy trang điểm một chút, sau sẽ mời anh uống rượu."

"Vậy tôi phải làm cho ra trò mới được.” Điền Hủ cũng mỉm cười vẫy tay với Bành Khả Thi: “Nào, qua đây.”