Chương 48: Chuẩn bị biểu diễn

Trong phòng chờ, Chung Dương đang cố gắng bắt chuyện với Giang Ngập: "Này, anh có thấy thật ra Tần Thanh Trác cũng không phải dạng người khiến người ta dễ ghét không?"

Giang Ngập lấy tai nghe nhét vào tai, tỏ ý không muốn nói chuyện với cậu: “Ai nói tôi cảm thấy anh ta đáng ghét?”

"Ở vòng ghi hình lần trước chẳng phải anh tỏ ra tức giận với anh ấy sao? Em còn tưởng rằng anh chán ghét anh ấy." Chung Dương bổ sung.

Giang Ngập không trả lời.

Hình ảnh Tần Thanh Trác ngồi ở vị trí cố vấn ngày hôm ấy lại hiện về trong tâm trí Giang Ngập, một vẻ mặt nư đang bị làm tổn thương, Giang Ngập ảm thấy có chút có lỗi với Tần Thanh Trác.

Tại sao mình lại luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt đó?

Rõ ràng sau ngần ấy năm mình đã trở nên tê liệt với mọi thứ.

Nếu sớm biết trước sẽ như này ngày hôm đó cậu đã không tức giận với Tần Than Trác như vậy.

"Ơ, nưng mà anh không ghét anh ấy thật á? Nếu vậy thật thì em nghĩ anh nên xin lỗi anh ấy." Chung Dương tiếp tục "Anh xem, anh đã nổi giận rồi khıêυ khí©h anh ấy trên sân khấu rồi đoạn giao lưu đó không được cắt nhưng anh ấy vẫn luôn thể hiện ra rằng không giận anh vì chuyện đó, điều đó chứng tỏ giữa hai người vẫn còn khả năng.... ”

“Cái gì?” Giang Ngập cau mày.

"Ý em là" nhận ra Giang Ngập không muốn người khác biết chuyện này, Chung Dương lập tức đổi ý "Dù sao ban nhạc chúng ta cũng ở trong đội của anh ấy và anh ấy là cố vấn của chúng ta nên anh ấy sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà quá vô tình với anh."

"Vì vậy, chỉ cần anh xin lỗi anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh. Anh cứ nghe lời em và đừng khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng thêm..." Chung Dương đang nói giữa chừng thì nhìn thấy Bành Khả Thi đang đi vào từ phía cửa liền hét lên: "Chị Thi, cái này cũng hợp với chị quá đi!"

Ánh mắt của mọi người trong căn phòng lập tức tập trung vào Bành Khả Thi, bộ trang phục theo phong cách Gothic, cộng thêm chiếc váy nhung đen nhỏ mà Tần Thanh Trác chọn cho cô phối hợp lại quả thực rất đẹp mắt.

Bành Khả Thi phớt lờ những ánh mắt kia, đeo theo bass trên lưng bước tới, Chung Dương đứng dậy tinh tế nhường chỗ cho cô: "Chị Thi, chị ngồi ở đây đi."

"Tần Thanh Trác nhờ người trang điểm cho chị à?" Chung Dương hết lời khen ngợi: "Thật sự không tồi nha, rất hợp với bài hát sắp biểu diễn của chúng ta, rất đẹp không dính chút bụi trần nào... Không biết anh ấy có thể tìm một người đến trang điểm cho em với được không?"

“Đùa đủ rồi đó Chung Dương” Bành Khả Thi không khỏi bật cười “Chỉ có mỗi cậu có miệng đúng không?”

Vòng ghi hình lần này là vòng PK chéo giữa các đội: Nhậm Duật PK Tần Thanh Trác, Thẩm Xã PK Dương Kính Văn. Đối thủ PK của các ban nhạc do ban nhạc tự rút thăm quyết định.

Đến lúc rút thăm, Chung Dương tình nguyện thay mặt Mây Tận Thế lên rút. Cậu ta vui vẻ chạy đến bàn rút thăm, mấy phút sau cậu ta quay trở lại với vẻ mặt tức giận: "Mẹ kiếp, rút được ban nhạc Nhiệt Độ Nửa Đêm!"

"Nhiệt Độ Nửa Đêm?" Bành Khả Thi nhớ lại màn trình diễn của Nhiệt Độ Nửa Đêm trong các vòng trước đó "Hình như bọn họ cũng rất lợi hại đó."

"Không chỉ là khá lợi hại mà là rất lợi hại." Chung Dương nghiến răng nhìn Giang Ngập: "Giang Ngập, anh còn nhớ lần trước em kể với anh qua điện thoại về tay guitar của Nhiệt Độ Nửa Đêm say rượu rồi thừa nhận bọn họ sớm đã được ký hợp đồng với các nhà tư sản đứng sau chương trình không? Chúng ta làm sao PK lại được với một ban nhạc như vậy chứ?...

"

"Họ còn nói với em cả mấy chuyện như thế này cơ à?"Bành Khả Thi có chút không tin: "Họ có ngu đến thế không?"

“Rút cũng rút rồi, tập luyện cũng tập luyện rồi, chúng ta cứ lên biểu diễn như bình thường thôi” Giang Ngập không có phản ứng gì, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Không lẽ cậu thật sự muốn giành chức vô địch?”

“Không giành được chức vô địch cũng không thể bị chơi như vậy chứ?” Chung Dương nghiến răng nghiến lợi: “Đợi đó, nếu lần này chúng ta thật sự bị loại, em sẽ lên mạng vạch trần hết những chuyện mờ ám của chương trình.”

Trong phòng thu, Tần Thanh Trác vừa mới ngồi vào vị trí anh đã nhận được kết quả rút thăm PK của các ban nhạc từ tay Trần Gia, anh nhanh chóng xem xét tình hình trong đội của mình rồi tập trung vào dòng chữ: "Nhiệt Độ Nửa Đêm PK Mây Tận Thế".

Danh sách mà Thi Nghiêu đưa cho anh trước vòng đấu đầu tiên hiện lên trong đầu. Anh nhớ rõ rằng Nhiệt Độ Nửa Đêm nằm trong danh sách được bảo vệ đó.

Trong hai vòng tranh tài trước, Tần Thanh Trác thực sự không cảm nhận được sự tồn tại của những người bảo hộ các ban nhạc trong tổ chương nhưng với tình hình ngày càng có nhiều ban nhạc bị loại nên những ban nhạc được bảo hộ còn sót lại cũng ngày càng nhiều. Có thể dự đoán rằng trong vài trận đấu tới, sự hiện diện của những người trong cuộc này sẽ càng ngày càng rõ ràng.

Trên thực tế, bản thân anh cũng biết rằng trong một chương trình tạp kỹ tập trung vào giải trí vốn là như vậy, sự công bằng dường như quá tầm thường. Nếu nghiêm túc hơn thì có vẻ quá khoa trương nhưng anh lại không thể kiềm chế được cảm giác khó chịu trong cơ thể.

Sự khó chịu này kéo dài cho đến khi Mây Tận Thế và Nhiệt Độ Nửa Đêm bắt đầu xuất hiện trên sân khấu.

Thứ tự biểu diễn được xác định bằng trò chơi đoán đồ ngay trực tiếp, lần này vẫn như lần trước, vẫn là Chung Dương thay mặt Mây Tận Thế bước lên phía trước.

“Đá, kéo, giấy—” Người dẫn chương trình đứng đằng sau hai người nói.

Hai người đồng thời đưa tay ra, Chung Dương rút kéo, đối phương rút đá ra.

"Mẹ kiếp!" Chung Dương lập tức chửi một câu. Âm thanh khá lớn và khán giả bật cười.

"Giang Ngập" cậu hướng về phía Giang Ngập nói: "Cho anh lên anh không lên nên đây là chúng ta đáng đời!"

Khán giả chợt cười to hơn.

“Đừng kích động, đừng kích động.” Bởi vì đạo diễn trước trận đấu đã nhắc khéo hắn nên chú đến Giang Ngập nhiều hơn nên người dẫn chương trình mỉm cười hỏi: “Cho nên ngay từ đầu là muốn Giang Ngập lên đoán đúng không? Vậy, Giang Ngập sao em lại từ chối?"

Đạo diễn cho máy lia đến khu vực chờ, ánh đèn mờ ảo chiếu vào Giang Ngập phác họa thành một hình bóng.

Từ hàng mi, lông mày đến sống mũi, từ cằm đến yết hầu, từ cánh tay đến các ngón tay, các đường nét đều mịn màng và rõ ràng.

Chỉ đứng đó một cách thản nhiên như vậy nhưng cậu vẫn có một sức hấp dẫn hoang dã và mạnh mẽ.

“Tôi nghĩ điều đó không quan trọng.” Cậu không có micro, âm lượng không to cũng không nhỏ.

Có người ở hàng ghế đầu hét lên.

“Cậu ấy nói cái gì mọi người cũng đều muốn hét lên có phải không?” Người dẫn chương trình nhìn khán giả và mỉm cười: “Các cô gái, các bạn có thể dè dặt hơn và cẩn trọng hơn với việc có thể ny của các bạn sẽ ghen không?”

“Không thể!” Một giọng nam hét lên.

Khán giả phá lên cười. Ngay cả ghế cố vấn cũng phá lên cười.

Thẩm Xá mỉm cười quay về phía Tần Thanh Trác: "Không phủ nhận, quả thật hát chính của đội anh rất hấp dẫn."

“Ừm” Tần Khinh Trác cũng cười: “Là bộ mặt đại diện của đội chúng tôi đấy?”

Cười một hồi, người dẫn chương trình tiếp tục nhìn Giang Ngập nói: "Sở dĩ em cảm thấy không thành vấn đề nhất định là do em cảm thấy rất tự tin vào màn trình diễn ngày hôm nay đúng không?"

"Cũng tạm" Giang Ngập nói: "Nó phụ thuộc vào tâm trạng."

“Được, vậy tôi hy vọng em sẽ duy trì được tâm trạng tốt nhất để chúng ta được xem trình những màn biểu diễn hoàn hảo nhất từ ban nhạc của em, giống như trong lần lội ngược dòng từ vòng trước nhé.” Người dẫn chương trình tăng âm lượng “Mời ban nhạc Mây Tận Thế lên trình diễn phần thi của đội mình ”

Giang Ngập mang theo chiếc đàn lên sân khấu, điều chỉnh lại độ cao của micro, phía sau anh là Chung Dương và Bành Khả Thi cũng vào vị trí.

“Tiếng gầm gừ vào ban ngày” Giang Ngập nói vào micro: “Hy vọng mọi người sẽ thích nó.”