Giang Ngập không biết từ lúc nào đã đặt việc mình đang làm xuống, tựa người vào khung cửa nhìn về phía ghế sô pha: “Chơi qua rồi.”
"Bài nhạc này của Khả Thi rất phù hợp dùng guitar điện để chơi. Ví dụ, ở trong Verse nếu em có thể thêm một số hiệu ứng âm thanh thì sẽ rất có không khí. Các em có thể sắp xếp lại bài hát này một chút, anh thực sự mong chờ nó.
“Vâng ạ” Bành Khả Thi gật đầu “Cảm ơn anh Thanh Trác.”
Chung Dương ngồi trên bàn bi-a gần ghế sofa nhất, vô cùng hứng thú hỏi Tần Thanh Trác: "Anh Thanh Trác, anh nghĩ với đà phát triển hiện tại của ban nhạc bọn em, liệu bọn em có hi vọng giành quán quân không?"
Câu hỏi này khiến Tần Thanh Trác sửng sốt trong giây lát. Anh nhìn Chung Dương, vẻ mặt của Chung Dương rất tự nhiên, không có ý nói đùa.
Tần Thanh Trác ban đầu không nói gì, nhưng sau một lúc, anh cười nhẹ: "Dựa vào thành tích của ban nhạc trong hai trận đấu đầu tiên, anh tưởng bọn em không quan tâm đến những chuyện tầm thường như giành chức vô địch."
"Hai người họ có thể không quan tâm nhưng em thì có" Chung Dương nói "Hơn nữa, tại sao lại nói việc giành chức vô địch là thô tục? Giành được chức vô địch tuyệt vời biết bao. Khi độ nổi tiếng tăng lên, giá biểu diễn thương mại chắc chắn cũng sẽ tăng lên, đi diễn một buổi thôi là đã có mấy nghìn tệ rồi, nhiều tiền như thế ai mà không muốn?"
Giang Ngập siết chặt tất cả các ốc vít và liếc về phía ghế sofa.
Vốn tưởng rằng Tần Thanh Trác sẽ bị mấy câu nói "Thô tục" của Chung Dương làm cau mày nhưng không ngờ thay vì tỏ ra không hài lòng anh ta lại cười lớn, trông có vẻ như không nhịn được cười vậy. . .
Khi Tần Thanh Trác cười, đôi mắt hơi cong lên, giống như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Sau khi cười, anh nghiêm túc gật đầu: "Ừ, em nói đúng, cũng lâu rồi anh chưa nghe được mấy lời thật lòng như vậy, lần sau nói nhiều chút." Nói xong, anh cười một lúc trông như thể anh thực sự thấy nó thú vị chứ không hề cảm thấy đạo đức giả chút nào.
Chung Dương cũng kinh ngạc, vốn là cố ý nói như vậy nhưng không ngờ Tần Thanh Trác lại tỏ ý tán thành, sau khi sửng sốt một lát, cậu giơ tay gãi tóc rồi cười cùng Tần Thanh Trác.
“Được rồi, mấy đứa cứ tập luyện đi” Tần Thanh Trác đặt cây đàn xuống đứng dậy, “Anh đi đây, không quấy rầy buổi tập của mọi người nữa.”
Bành Khả Thi đứng dậy và nói: "Để em tiễn anh, anh Thanh Trác."
“Anh mới đến mà, sao đã vội đi rồi ?” Chung Dương từ trên bàn bi-a nhảy xuống “Vậy em cũng đi.”
Đi tới cửa, Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập: "Cửa an toàn chưa?"
Giang Ngập lại chỉ "Ừm" một tiếng.
"Giang Ngập, anh không cùng bọn em tiến anh Thanh Trác à?" Chung Dương hỏi Giang Ngập.
"Long trọng như vậy? Cậu định tiễn anh đi đánh một trận chiến lớn hay sao?" Tần Thanh Trác cười nói: "Anh tự đi được."
"Anh đang nói gì vậy?" Chung Dương nói: "Anh Thanh Trác, anh là khách quý ở đây, sao anh có thể..."
Lời còn chưa dứt, Giang Ngập đã nói: "Tôi đi."
"Vậy không phải tốt sao, nào, chúng ta cùng đi thôi." Chung Dương cười nói, nguyên tắc của hắn là càng nhiều người thì càng náo nhiệt.
Không ngờ, Giang Ngập lại liếc nhìn cậu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói nhưng lại mang ý tứ không thể phản kháng: "Hai người không cần xuống nữa."
Chung Dương "chậc" một tiếng như đang định nói gì đấy thì Bành Khả Thi hướng mắt về phía cậu và nói: "Vậy để Giang Ngập đi đi."
“Cũng được” Tần Thanh Trác nhìn Giang Ngập “Trùng hợp anh cũng đang có chút chuyện riêng nói với cậu ấy.”
Nói xong, anh xoay người đi xuống cầu thang, Giang Ngập đi theo phía sau.
Nhìn hai người lần lượt đi xuống cầu thang, Chung Dương dùng cùi chỏ chạm vào Bành Khả Thi rồi nhìn túi đựng quần áo Giang Ngập đặt ở cửa: "Chị Thi, chị nói đây là có chuyện gì?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Bành Khả Thi bối rối.
"Việc này đáng để nghiên cứu kỹ càng..." Chung Dương hạ giọng, "Nghĩ kỹ thì chỉ có hai trường hợp quần áo của Giang Ngập chỗ của Tần Thanh Trác. Đầu tiên là Tần Thanh Trác đến chỗ Giang Ngập và mặc quần áo của Giang Ngập đi, nhưng tại sao anh ấy lại đến chỗ Giang Ngập một mình mà chúng ta không biết? Thứ hai, Giang Ngập đến nhà Tần Thanh Trác và để quần áo của anh ấy ở chỗ của Tần Thanh Trác, nhưng làm sao anh ấy biết Tần Thanh Trác sống ở đâu và tại anh ấy lại đến nhà Tần Thanh Trác? Lại vì sao lại để quần áo ở nhà Tần Thanh Trác? Dù sao thì cả hai trường hợp đều rất kỳ lạ, nên..."
“Sự thật chỉ có một...” Chung Dương đẩy chiếc kính không tồn tại trên sống mũi lên, giọng điệu kiên quyết kết luận: “Chắc chắn họ đã ngủ với nhau.”
Bành Khả Thi: "..."
“Ai ya” Chung Dương vỗ đùi, chợt nhận ra: “Chắc hẳn họ đã quen nhau từ lâu rồi. Lần trước em thấy anh ấy lén xem ảnh của Tần Thanh Trác trên điện thoại di động, hình như là ảnh hai người hôn nhau. Wow... chị nói xem, không phải hai người họ tiến triển quá nhanh rồi sao, đã hôn rồi...…”
Cậu tự lẩm bẩm một mình, Bành Khả Thi thật sự không muốn chú ý đến cậu nên ngồi tựa lưng vào ghế sofa tiếp tục viết luận văn.
Chung Dương kiên trì nói tiếp: "Nhân tiện trong trận đấu vừa qua, Giang Ngập cố ý viết một bài hát như vậy liệu có phải do cãi nhau với Tần Thanh Trác không? Còn nữa, vừa rồi anh ấy còn chủ động muốn tiễn Tần Thanh Trác về mà không cho chúng ta theo, làm sao có chuyện như thế được nếu không phải bọn họ ở mối quan hệ đó? Giang Ngập đúng là rất giỏi giả vờ, anh ấy không hé răng tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho chúng ta... Chị Thi, chị đừng viết luận văn nữa, tin tức khủng bố như thế mà chị không có chút hứng thú sao?"
“Bọn họ ngủ cùng nhau rồi thì sao”? Bành Khả Thi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ không ngủ cùng nhau thì sao? Liên quan gì đến chúng ta?”
"Đương nhiên là có liên quan!" Chung Dương giật mình, cao giọng nói: "Ngủ rồi chúng ta có thể đoạt chức vô địch!"
“Vậy em giải thích thế nào việc Giang Ngập muốn bán cây đàn guitar mà anh Thanh Trác tặng cho cậu ấy?” Bành Khả Thi hỏi tiếp.
"Đúng nhỉ?..." Chung Dương lâm vào trầm tư, câu hỏi của Bành Khả Thi đưa ra khiến cậu bối rối, một lúc sau cậu lại vỗ vào đùi: "Wo cào, bọn họ sẽ không chia tay chứ? Buổi ghi hình lần trước làm loạn một trận, bây giờ vấn đề nghiêm trọng đến mức sắp phải chia tay. Chẳng trách Giang Ngập muốn bán chiếc đàn guitar của mình và Tần Thanh Trác thì muốn trả lại quần áo, bầu không khí giữa họ vừa rồi cũng kỳ lạ, đừng mà.... Chức vô địch còn chưa ở trong tay!”
".......Lợi hại quá mức tưởng tượng." Bành Khả Thi giơ tay lên vỗ vai cậu mấy cái với vẻ mặt ngao ngán.
Giang Ngập đi phía sau, theo Tần Thanh Trác xuống lầu.