Chương 2

Hát chính thở dốc, do dự không nói gì liếc mắt nhìn các nhạc công khác cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Vậy... vậy thì thôi, không tháo thì không tháo."

Nét mặt Tần Thanh Trác vẫn không có chút thay đổi, anh đưa tay lên vỗ vỗ vào bả vai của đối phương: "Tiếp tục luyện tập đi."

Khi anh cùng Trần Gia bước chân xuống sân khấu, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cô đã được thả lỏng đến bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Vô cùng cảm ơn anh, anh Thanh Trác." Khi hai người bước xuống dưới sân khấu đến một nơi vắng vẻ hơn Trần Gia lập tức cảm ơn Tần Thanh Trác "Ban nhạc này khá khó đối phó, nếu như ban nãy anh thật sự đồng ý với đề nghị của mấy cậu ấy mà gỡ bỏ tấm kính chắn trống đi chỉ e là sẽ gây ra phản ứng dây chuyền. Các ban nhạc khác kéo nhau đến yêu cầu em tháo hết tấm kính chắn ra, áp lực công việc của mấy cậu ấy giảm nhưng tổ hậu kì chắc phải bận đến hộc máu."

Tần Thanh Trác liếc mắt nhìn lên sân khấu, giờ anh phải nói đỡ cho mấy cậu nhóc ấy: "Người làm nhạc tất yếu sẽ có sự kiên trì của riêng họ."

"Anh Thanh Trác, anh còn nói đỡ cho mấy cậu ấy. Những người này nói một cách nhẹ nhàng thì là đang có trách nhiệm với màn biểu diễn của chính mình, nhưng nói thẳng ra là bọn họ không quan tâm đến sự sống chết người khác... tổ hậu kì....." Trần Gia nhìn Tần Thanh Trác trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu: "Nếu anh cho rằng bọn họ làm đúng sao vừa rồi không giúp bọn họ làm chủ quyết định gỡ tấm kính chắn trống đi?"

"Anh vừa mới nói được câu nghe âm tiếng trống bị bóp méo em thiếu chút nữa thì đã dùng ánh mắt đồ sát anh, nếu như anh thật sự quyết định giúp mấy cậu ấy đồng ý tháo tấm kính chắn..." Tần Thanh Trác cười nhìn cô "Trần Gia tiểu thư, em sẽ không liều mạng mà quyết sống chết với anh chứ?"

Tần Thanh Trác là một người đàn ông rất ưa nhìn đặc biệt là khi anh ấy cười, đôi mắt hơi cong lên đặc biệt đẹp và sắc sảo rất dễ làm người khác mê hoặc, khó trách ngay cả sau khi anh giải nghệ gần 4 năm vẫn có riêng cho mình một lượng lớn người hâm mộ, trong đó số lượng fan nhan khống có lẽ chiếm nhiều nhất.

Anh mỉm cười, cô gái trẻ vừa rồi còn có chút bất mãn đột nhiên mất bình tĩnh nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng không ngớt: "Anh là ông lớn được người ta dùng rất nhiều tiền để mời đến sao em dám...."

"Người làm nhạc có sự kiên trì riêng của người làm nhạc, tổ chương trình cũng có quy tắc riêng của tổ chương trình, hai bên xảy ra xung đột cũng là chuyện bình thường, đúng rồi: " Tần Thanh Trác lướt qua vấn đề tháo tấm chắn và chuyển chủ đề "Người trong ban nhạc đánh nhau vào tối qua phải vào đồn cảnh sát thế nào rồi, còn đến được không?"

"Vốn dĩ bên mình đã thương lượng với bên đồn cảnh sát xong, chỉ cần hai bên tự nguyện hòa giải sẽ không có vấn đề gì nữa nhưng ai biết được sau khi đến đó họ lại đánh nhau, nói thế nào cũng không chịu hòa giải. . ." Trần Gia thở dài "May mắn thay, trước buổi thử giọng có một số ban nhạc dự bị, em đã liên lạc với một trong số họ rồi, một lúc nữa họ sẽ đến."

Tần Thanh Trác gật đầu: "Có thể tìm được người thế chỗ là tốt rồi, em đi làm việc của em đi, anh ở đây trông coi."

Trần Gia đáp lại "Ừm" một tiếng rồi cảm ơn Tần Thanh Trác thêm lần nữa, xong xuôi cô quay người đi giải quyết những mớ hỗn độn khác.

Tần Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng giải quyết êm đẹp vấn đề tấm chắn.

Nếu biết trước đối phó với những ban nhạc mới này sẽ khiến anh mệt mỏi như thế anh sẽ không bao giờ đồng ý nhận việc dễ dàng như vậy.

Một tháng trước, tổng đạo diễn chương trình Thi Nghiêu và nhà sản xuất Hạ Ỷ của chương trình tìm anh rồi nói rằng họ muốn làm một gameshow cho các ban nhạc trẻ mới nổi trong nước lấy tên "Cháy lên đi, ban nhạc" và mời Tần Thanh Trác làm cố vấn cho ban nhạc lúc đó Tần Thanh Trác lập tức từ chối. Nhưng đàn em Hạ Ỷ học chung trường với Tần Thanh Trác đã đích thân đến ngỏ lời mời hai lần, thấy Tần Thanh Trác đã hạ quyết tâm từ chối nên cô không còn cách nào khác, cố thuyết phục anh đảm nhận vị trí Giám đốc âm nhạc.

Khi đó cô nói: "Anh Thanh Trác, sau khi anh đến thì chỉ cần lo những việc liên quan đến âm nhạc thôi, không cần để ý đến chuyện khác" nhưng khi đến hiện trường ghi hình trực tiếp, vô vàn sự cố phát sinh làm Tần Thanh Trác căn bản không thể không quản.

Tần Thanh Trác đi đến cửa sổ trên hành lang, đưa tay ra mở cánh cửa sổ đang được đóng để đón gió thổi vào.

Những khán giả chờ đợi ở tầng dưới đã xếp thành một hàng dài vì trời nóng nên mặt ai cũng đỏ bừng, mỗi người cầm đủ thể loại đồ quạt lấy quạt để. Có lẽ là bởi vì thời gian chờ đợi quá lâu trên mặt không ít người đã lộ ra một chút sốt ruột.

—— Không biết tổ chương trình lôi kéo được nhiều khán giả bất đắc dĩ như vậy từ trường đại học nào gần đây?

Tần Thanh Trác nhớ về bốn năm trước cũng vào giữa mùa hè nóng bức như này, cách buổi biểu diễn của anh còn khoảng bốn tiếng nữa, anh đến trường quay để tổng duyệt lần cuối, vừa đến đã thấy hàng nghìn người chờ sẵn bên ngoài. Mọi người xếp hàng đông nghịt, dài đến mức không nhìn thấy điểm kết thúc, Tần Thanh Trác vừa xuống xe đã gây náo loạn cả một vùng.

Hôm đó có vẻ nóng hơn hôm nay, những người hâm mộ đang chờ nghe nhạc đều nóng đỏ bừng mặt nhưng trên mặt họ không ai có vẻ mặt thiếu kiên nhẫn như vậy, họ đều mang vẻ mặt chờ đợi và hét tên Tần Thanh Trác:

"Tần Thanh Trác, Tần Thanh Trác, Tần Thanh Trác. . . "

"Thanh Trác... Tần Thanh Trác!"

..................................................

Mải nghĩ về chuyện quá khứ mãi cho đến khi có người vỗ vỗ vào vai mình Tần Thanh Trác mới hoàn hồn lại, Hạ Ỷ đang đứng ở phía sau anh "Anh nghĩ gì mà đến mức ngây người ra thế?"

Tần Thanh Trác quay đầu lại nhìn thấy là Hạ Ỷ thì mỉm cười: "Đang nghĩ cách tìm em để tính sổ thì em lại tự mình tìm đến, cái vị trí Giám đốc âm nhạc này há có dễ làm như em nói?"

Hạ Ỷ không có tâm trạng đùa giỡn vội vàng kéo Tần Thanh Trác vào một phòng chờ, vừa đi vừa nói: "Chuyện này để sau nói, anh Thanh Trác, xảy ra chuyện rồi, lần này anh nhất định phải giúp em."

"Làm sao vậy?" Cả buổi sáng đã xảy ra biết bao chuyện, Tần Thanh Trác bây giờ nghe đến có chuyện là lại đau đầu.

"Đỗ Hòa Phong không thể làm cố vấn được nữa." Kéo Tần Thanh Trác vào một phòng chờ đang trống, Hạ Ỷ đóng cửa lại. "Lúc sắp ra khỏi nhà, bệnh cũ ở eo anh ta tái phát đi cũng đi không được mà ngồi cũng ngồi không xong. Anh ta được người nhà vội vàng đưa vào bệnh viện và bây giờ đang thiếu một người làm cố vấn âm nhạc bù vào vị trí đang trống, anh Thanh Trác, anh cũng nhìn thấy khán giả ở dưới lầu chờ đã lâu, chương trình cũng sắp bắt đầu ghi hình, chỉ có anh mới cứu được em thôi..."

"Để anh tìm giúp em, xem có người nào thích hợp có thể giúp không." Tần Thanh Trác nói rồi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi đi.

"Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ ghi hình, cho dù chúng ta có thể tìm được người thì hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm." Hạ Ỷ vươn tay ra ngăn Tần Thanh Trác lại "Anh Thanh Trác, anh là Giám đốc âm nhạc là người hiểu rõ các ban nhạc nhất, việc này không ai phù hợp hơn anh."

Thấy Tần Thanh Trác tỏ vẻ thờ ơ, Hạ Ỷ nói thêm: "Thù lao không thành vấn đề, ngay cả khi anh yêu cầu thêm một số 0 vào số thù lao hiện tại trên hợp đồng em cũng sẽ đồng ý đi bàn giúp anh...."

Nhưng Tần Thanh Trác vẫn lắc đầu cười từ chối giống như mấy lần trước, anh không chút do dự mà cự tuyệt: "Hạ Ỷ, chuyện này anh thật sự không giúp được."

Nói xong anh đi đến bên bàn trà lấy một chiếc cốc dùng một lần tự rót nước cho chính mình.

Hạ Ỷ cũng đi theo, thấy cứng rắn không được cô bắt đầu dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Tần Thanh Trác: "Tần sư huynh, thầy Tần, anh Tần yêu quý... Chuyện này anh nhất định phải giúp em nếu không em nhất định bị đại kim chủ băm thành 8 mảnh, anh nhẫn tâm đến thế sao?"

Tần Thanh Trác đưa cốc nước lên miệng đang định uống thì bị một tràng xưng hô này làm cho không nhịn được cười nói đùa: "Đừng, anh là anh trai yêu quý của em vậy Đoàn Sùng là gì? "

Đoàn Sùng là bạn trai của Hạ Ỷ nhưng hiện tại chồng con gì cô đều không nhận: "Chỉ cần anh giúp em, anh ấy yêu ai thì yêu!"

Đúng lúc này cửa phòng chờ truyền đến một tiếng cọt kẹt nhẹ sau đó cửa bị đẩy ra, Trần Gia thò đầu vào: "Các phòng chờ khác tất cả đều kín rồi, em đến nương nhờ một lát".

Thấy Hạ Ỷ gật đầu, Trần Gia đẩy cửa bước vào theo sau cô là một chàng trai mang theo một chiếc guitar, cao hơn Trần Gia một cái đầu, ước chừng phải cao tầm 1m9.

Hạ Ỷ chăm chú nhìn một lúc rồi thuận miệng hỏi: "Là người đến thay ban nhạc đánh nhau kia à?"

Trần Gia đáp lại rồi dẫn cậu thiếu niên vào trong phòng nghỉ, bên trong không có ghế sô pha nên hai người đi đến bên cửa sổ rồi đứng đó nói chuyện.