"Vòng thứ hai của chương trình sắp được ghi hình rồi, định khi nào mới quyết định chọn bài hát biểu diễn?"
"Cạch cạch" khóa xe mở ra, Giang Ngập đứng thẳng người liếc nhìn Tần Thanh Trác mà không nói gì.
"Định đến lúc sắp lên sân khấu mới quyết định à?"
Giang Ngập lạnh lùng nhìn anh, trầm mặc vài giây mới lên tiếng: "Liên quan gì đến anh?"
Giọng điệu những lời này không có chút thiện ý, Tần Thanh Trác đè nén khó chịu trong lòng, cố gắng làm cho giọng điệu trở nên ôn hòa: "Giang Ngập, tôi là cố vấn của em đồng thời cũng là người giữ em ở lại chương trình, tôi nghĩ mình có quyền yêu cầu em có sự tôn trọng tối thiểu đối với sân khấu và khán giả."
Giang Ngập lại im lặng, sự thờ ơ trong mắt cậu trở nên rõ ràng hơn.
"Tôi cũng hy vọng rằng em có thể hiểu lý do tại sao tôi lại chọn ban nhạc của em trong vòng đầu tiên, một mặt là vì tài năng âm nhạc hiếm có của em. Mặt khác, trong tình huống khẩn cấp ban nhạc của em được gọi đến để thay thế đội khác với thời gian chuẩn bị gấp rút, tôi đã nghĩ nên cho các em một cơ hội để chứng minh bản thân. Nhưng thành thật mà nói, với biểu hiện trong tập trước của mọi người còn lâu mới đạt được tiêu chuẩn của tôi. Hơn nữa, những yêu cầu tối thiểu mà em cũng không làm được, nếu màn biểu diễn tiếp theo vẫn như thế này, tôi nghĩ em biết rõ kết quả đang chờ phía trước là gì?"
Giang Ngập thiếu kiên nhẫn nhìn Tần Thanh Trác, trong đầu cậu không đọng lại một từ nào về những gì Tần Thanh Trác vừa nói.
Gió đêm thổi qua, mái tóc hơi dài lướt qua trên mặt Tần Thanh Trác, ánh đèn màu rẻ tiền bên quán bar bên cạnh sáng lập lòe, nhấp nháy phản chiếu lên trên mặt anh làm cho ngũ quan mền mại nguyên bản biến hóa diễm lệ dưới ánh đèn.
Nhìn thấy đôi môi không ngừng đóng mở, Giang Ngập nghĩ đến khuôn mặt Tần Thanh Trác chờ đợi nụ hôn trong xe đêm đó.
Ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, cậu nghĩ.
Cậu tiến đến gần Tần Thanh Trác, động tác này quá đột ngột khiến Tần Thanh Trác hơi giật mình sau đó hai cánh môi không ngừng đóng mở lập tức dừng lại.
Giang Ngập hơi cúi đầu, ghé sát vào tai Tần Thanh Trác, hạ giọng cực thấp: "Thầy Tần, tôi cũng hi vọng anh có thể hiểu không phải ai cũng giống anh, không chỉ có nhiều thời gian luyện tập mà còn có thời gian hẹn hò với một người đàn ông vào ban đêm."
Tần Thanh Trác sững người một lúc, đột nhiên quay mặt lại và gần như kinh ngạc nhìn cậu.
Giang Ngập đứng thẳng dậy, tách mình ra khỏi Tần Thanh Trác và nhìn anh đầy ẩn ý.
Rồi cậu nhấc chân bước lên xe mô tô, chiếc xe phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc. Người Giang Ngập đang ngồi trên xe, hơi cúi lưng, không để ý đến ánh mắt của Tần Thanh Trác đang dán chặt vào mình và lao ra khỏi con hẻm nhỏ phía trước.
Mười giờ rưỡi tối, Giang Ngập đẩy cửa quán bar Hồng Lộc đi vào.
"Sao giờ mới về?" Ngồi ở quầy bar, một người đàn ông đeo kính cận gầy, thấp, lanh lợi nhíu mày nhìn Giang Ngập đang tiến đến, lúc đầu trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, sau khi nhìn rõ trên lưng của cậu đang cõng một cô gái nhỏ, trên mặt mới lộ ra vẻ hiếu kỳ "Con bé sao rồi?"
Giang Bắc bơ phờ nằm
trên lưng Giang Ngập, thờ ơ nhìn hắn, đôi mắt to đen láy vì thiếu tinh thần mà có chút trống rỗng giống như một con búp bê vô hồn.
Giang Ngập không trả lời câu hỏi của hắn ta nhưng nói: "Tôi đưa em ấy lên trên, một lúc nữa xuống."
"Nhanh lên đi." Mắt Kính bị Giang Bắc nhìn tới ớn lạnh sống lưng, không hỏi thêm gì phất tay giục Giang Ngập.
Vài phút sau, Giang Ngập từ trên tầng đi xuống và ngồi xuống bên cạnh Mắt Kính.
"Giờ hẹn là 9 rưỡi." Mắt Kính bất mãn gõ gõ đồng hồ trên cổ tay "Giờ đã là mười giờ rưỡi rồi."
"Tôi đợi anh bao nhiêu ngày rồi?" Giang Ngập bảo người phục vụ bưng lên một ly nước đá.
"Gì mà, cậu đợi tôi, là cậu có chuyện cần tìm đến tôi được không?" Mắt Kính lắc lắc ly rượu trong tay: "Công việc của tôi dạo này quá gian nan, mấy ngôi sao càng ngày càng xảo quyệt, cả nửa tháng trời cũng không chụp được mặt chính diện... đúng rồi, không phải cậu nói cậu chụp được thứ hay ho sao? Lấy ra để tôi xem..."
Giang Ngập lấy điện thoại di động ra, ngón tay cái gõ vào màn hình vài lần mở bức ảnh và đưa nó cho Mắt Kính.
Mắt Kính nhận lấy, sau khi nhìn rõ bức ảnh hắn kinh ngạc nói: "Ồ!"
"Người này nổi tiếng lắm à?" Giang Ngập quan sát phản ứng của người hắn rồi uống một ngụm nước đá.
"Đây chẳng phải Quý Trì sao, thật là trùng hợp . . . " Mắt Kính đưa ánh mắt khó hiểu về phía Giang Ngập nói: "Cậu không biết hắn nổi tiếng vậy cậu chụp hắn làm gì?"
"Nhìn quen mắt nên tôi nghĩ chắc là ngôi sao."
"Sao cậu chụp được bức ảnh này? Chụp nó khi nào?"
"Mười mấy ngày trước, vô tình chụp được."
"Vô tình chụp được? Tiểu tử cậu cũng may mắn quá đi, còn có thể vô tình chụp được cảnh này... Nhìn hành động này là hắn định hôn ai à?" Mắt Kính dùng ngón tay phóng to hình ảnh lên muốn nhìn cho rõ người còn lại lại phát hiện bức ảnh chụp đã bị cắt đi một nửa. "Cậu cũng quá không thành thật rồi, còn đề phòng tôi? Nửa bức ảnh còn lại đâu mau đưa tôi xem."
"Không vội, nói giá cả trước đi." Giang Ngập nhàn nhạt nói.
"Nếu không cho tôi xem toàn bộ ảnh chụp, tôi sẽ không thể ra giá cho cậu được. Mau nói cho tôi biết người còn lại là ai."
Giang Ngập lấy lại điện thoại từ tay hắn, tắt màn hình: "Còn một người nữa... chắc chắn anh cũng rất hứng thú."
Thấy Giang Ngập không nói gì, Mắt Kính khinh thường "Hừ" một tiếng: "Giở trò gì chứ, là Viên Vũ trợ lý của hắn, cái này sao tôi có thể không biết được?"
Nghe vậy, Giang Ngập nhướng mày trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhìn Mắt Kính: "Trợ lý của hắn ta? Anh chắc chứ?"
"Cậu cho rằng chỉ có cậu mới có ảnh của Quý Trì và trợ lý của hắn sao?" Mắt Kính cười lạnh chế nhạo: "Nói thật với cậu, tôi đi ra ngoài nửa tháng này cũng chỉ để chụp ảnh Quý Trì và trợ lý của hắn. Người làm cái nghề như tôi luôn phải có một người cung cấp thông tin, nếu chút tin tức này còn không chắc chắn thì tôi không phải kẻ vô tích sự hay sao?"
Quý Trì và trợ lý của hắn? Giang Ngập bình tĩnh cầm cốc lên và uống một ngụm nước nghĩ nếu những gì Mắt Kính nói là sự thật thì chuyện này thực sự sẽ trở nên rất thú vị.
"Cậu định làm gì với bức ảnh này?" Thái độ của Mắt Kính thân thiện hơn ban nãy rất nhiều "Anh đây tốt bụng, sẽ chỉ cậu hai con đường, một là bán cho giới truyền thông, rất dễ bán nhưng giá cả thì khó nói dù sao hiện tại truyền thông cũng khó làm lại rất kén chọn, thứ hai là nói chuyện với người của Quý Trì, người nổi tiếng có nhiều tiền và cậu có thể cậu sẽ có được số tiền cậu muốn."
Giang Ngập hờ hững liếc hắn một cái: "Không đơn giản như vậy chứ?"
"Thông minh đấy nhóc" Mắt Kính tiến lại gần cậu hạ thấp giọng nói: "Cách thứ hai này rủi ro cao và phần thưởng cũng cao. Người nổi tiếng có đội ngũ pháp lý riêng, khi nói chuyện với người của họ cậu phải nắm vững các kỹ năng nhất định nếu không cậu sẽ gặp rắc rối." Họ sẽ dùng chiêu bài gán cho cậu tội tống tiền người nổi tiếng mà đưa cậu vào đó và cuối cùng cậu không chỉ mất tiền mà còn phải ở tù vài năm."
Giang Ngập nhìn anh: "Cho nên?"
"Cho nên có anh đây là người am hiểu chuyện này." Mắt Kính vỗ vỗ ngực: "Mười phần chắc chín, cậu với tôi hợp tác, cậu đưa ảnh cậu chụp cho tôi, tôi đem tấm ảnh này của cậu với mấy tấm mà tôi chụp được đi nói chuyện với người của Quý Trì. Cả quá trình cậu đều không cần tham gia, nếu không may có chuyện tôi sẽ hoàn toàn tự chịu trách nhiệm."
"Vậy giá cả như nào?"