Trần Gia chỉ đành thở dài, cô không thể không giữ thể diện cho Tần Thanh Trác, cô xua tay cho qua chuyện: "Thôi bỏ đi, đến cũng đã đến, đợi cũng đã đợi rồi, chúng ta cứ quay theo kế hoạch ban đầu." Nói xong, cô nhìn về phía nhạc công: "Mau chuẩn đi bị đi, điều chỉnh lại trạng thái cho tốt."
Nghe vậy, Chung Dương liên tục nói: "Cảm ơn chị Gia" như thể vừa được tha thứ, vội vàng kéo Giang Ngập đến một bên chuẩn bị trong khi Bành Khả Thi đi đến nói chuyện với Trần Thanh Trác: "Anh Thanh Trác, bọn em xin lỗi."
Trần Thanh Trác rời mắt khỏi Giang Ngập và lắc đầu: "Không sao, có thể bắt đầu buổi quay như bình thường là tốt rồi."
Dù sao Trần Gia cũng là một người làm việc rất chuyên nghiệp, một khi vào trạng thái làm việc là cô sẽ gạt hết mọi vui buồn trước đó ra khỏi người.
"Chúng ta quay một đoạn ban nhạc đang tập luyện trước." Nhìn thấy Giang Ngập lấy guitar ra đặt ở trước mặt, hai nhạc công còn lại cũng đã vào vị trí. Trần Gia lấy lại bình tĩnh nói với Tần Thanh Trác: "Anh Thanh Trác, anh cứ ngồi quan sát và có thể đưa ra vài lời hướng dẫn mọi người luyện tập dựa theo góc nhìn của anh, không cần quan tâm đến em và cameraman."
Trần Thanh Trác gật đầu nhìn về phía ba người trong ban nhạc: "Mọi người đã chọn được bài hát cho vòng trình diễn tiếp theo rồi đúng không? Hay là thử tập một lần hoành chỉnh để tôi xem qua nhé?"
Chung Dương và Bành Khả Thi đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó cả hai nhìn Giang Ngập.
Trần Thanh Trác ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, anh di chuyển ánh mắt theo ánh mắt của hai người sang phía Giang Ngập: "Lúc trước không mọi người đã báo lại với tổ chương trình là chuẩn bị được bài hát để trình diễn rồi sao? Có chuyện gì thế?"
Giang Ngập đặt ngón tay lên dây đàn guitar rồi im lặng, sau vài giây mới lên tiếng: "Tổ chương trình giục gấp quá, tôi gửi bừa một bài lên, giờ quên mất là gửi bài nào rồi."
Cái này, mặc dù mấy ngày trước Giang Ngập đã giúp đỡ anh nhưng Trần Thanh Trác cũng không nhịn được nữa: "Quên rồi? Tổ chương trình sẽ căn cứ vào bài hát các cậu gửi lên để chuẩn bị trước hiệu ứng sân khấu, Giang Ngập, câu "Quên rồi" của em nói ra cũng nhẹ nhàng quá rồi đó, với lại từ lần ghi hình vòng đầu tiên xong đến bây giờ, mọi người cũng không tập luyện thêm lần nào sao?"
Giang Ngập vẫn im lặng. Bành Khả Thi ở một bên do dự không nói, tựa hồ muốn thay cậu giải thích vài câu nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Việc gì bên kia cũng đều không hợp tác, Trần Thanh Trác quay mặt đi và thở dài. Anh không khỏi tự giễu cợt bản thân mình.
Trần Gia cũng mất bình tĩnh: "Vậy buổi quay cảnh luyện tập này cũng không thể tiếp tục nữa đúng không? Ban nhạc của các em nhất định phải có cái gì đó để quay chứ? Hôm nay là sinh nhật của Giang Ngập phải không?" Cô nhìn Chung Dương và Bành Khả Thi: "Hai em có chuẩn bị gì không? Quay vài cảnh đón sinh nhật chắc không thành vấn đề chứ?"
"Cái này có." Chung Dương lập tức gật đầu, coi như cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ: "Bọn em đã chuẩn bị trước bánh sinh nhật và nến."
Trên mặt Giang Ngập hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không ngờ hai người lại chuẩn bị bánh kem.
Trần Gia nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng quay mới trong đầu: "Vậy bây giờ thế này, chúng ta hãy quay một đoạn các thành viên ban nhạc chúc mừng sinh nhật Giang Ngập sau khi luyện tập xong."
Trong máy quay, ba thành viên của ban nhạc đặt nhạc cụ xuống vờ như vừa kết thúc một ngày luyện tập. Chung Dương và Bành Khả Thi mang ra một chiếc bánh sinh nhật.
Lớp kem trên chiếc bánh đã bắt đầu tan chảy và dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật lần thứ 19" mờ đến mức phải dùng một chút nhãn lực mới có thể nhận ra.
Bành Khả Thi cắm cây nến "19" vào giữa bánh và nhìn Chung Dương: "Em có bật lửa không?"
"Có..." Chung Dương nói vậy nhưng lục tung trong túi hồi lâu cũng không tìm thấy, cuối cùng Giang Ngập ném một chiếc bật lửa từ phía mình qua không trung cho Bành Khả Thi.
Ngọn lửa màu vàng cháy lên hừng hực, Chung Dương ngẩng đầu nhìn Giang Ngập: "Người anh em, ước một cái đi."
Giang Ngập dường như không thích lắm, sau khi Chung Dương nói xong, cậu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa một cách vô cảm trong vài giây. Do dự một lúc, cậu nhắm mắt lại. Ngọn lửa nhảy múa phản chiếu lên trên mặt cậu như thể phủ thêm một lớp màng lọc ánh sáng dịu nhẹ, lọc đi sự thù địch trong cậu một cách sạch sẽ khiến cậu lúc này trông rất dịu dàng.
Thật trẻ, Trần Thanh Trác nhìn cậu thiếu niên trước mặt và nghĩ, còn trẻ nên coi trời bằng vung.
Hàng mi đen dày động đậy, Giang Ngập vội vàng mở mắt, ánh mắt của cậu và Trần Thanh Trác giao nhau một lúc.
"Ước nhanh vậy sao?" Máy quay trước mặt hướng về phía anh, Tần Thanh Trác biết bọn họ muốn ghi lại phản ứng của anh, nên nói gì trước máy quay, không ai hiểu rõ hơn anh."Uớc cái gì?"
Giang Ngập nhìn anh, mặt không chút biểu cảm: "Ngày hôm nay mau kết thúc."
Trần Thanh Trác mỉm cười: "Điều ước này quá đơn giản, trời tối rồi và ngày hôm nay gần như đã kết thúc."
"Quá đơn giản sao?" Giang Ngập vẫn nhìn anh "Vậy thì mỗi ngày đều nhanh chóng kết thúc đi."
Trần Thanh Trác bình tĩnh nhướng mày: "Nói ra điều ước rồi hầu như sẽ không còn linh nghiệm nữa. Có lẽ sau này vào một thời điểm nào đó, em sẽ ước một ngày kết thúc thật chậm. Thổi nến đi."
Giang Ngập cúi xuống thổi tắt nến, Trần Gia yêu cầu Chung Dương và Bành Khả Thi lần lượt gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Giang Ngập.
Lời chúc của hai người khá đơn giản và rất thực tế, Chung Dương nói: "Chúc anh Giang Ngập có thể kiếm được nhiều tiền" trong khi Bành Khả Thi chúc Giang Ngập "Chúc em trong tuổi mới này sẽ luôn vui vẻ".
Sau khi gửi lời chúc phúc xong, Trần Gia liếc nhìn Trần Thanh Trác sau đó nhìn Giang Ngập: "Thầy Tần cũng đã chuẩn bị một món quà cho em."
Ánh mắt Giang Ngập lại lần nữa rơi trên mặt Tần Thanh Trác, ánh mắt luôn lãnh đạm kia rốt cuộc lần này đã trộn thêm một số cảm xúc khác, không ngờ lại có vẻ tò mò. Nó làm cho cậu cuối cùng cũng trông giống như một thiếu niên 19 tuổi.
"Là một chiếc đàn guitar" Trần Thanh Trác nhận lấy chiếc hộp từ Trần Gia rồi dùng ngón tay mở khóa mở hộp và lấy chiếc đàn ra đưa cho Giang Ngập: "Hôm trước tôi chú ý thấy chiếc đàn của em rất cũ rồi, chắc chắn nó đã được dùng trong nhiều năm rồi phải không?"
Trong khi chờ đợi câu trả lời của Giang Ngập, Trần Thanh Trác dừng một chút rồi tiếp tục: "Chiếc guitar của em có âm rất trong suốt và rõ ràng nó phù hợp với bài "Trạm xe lửa" mà các cậu đã hát trong tập đầu tiên của chương trình. Còn chiếc đàn này là một chiếc đàn guitar điện. Âm sắc có giai điệu kim khí và tôi nghĩ nó rất hợp với giọng của em. Tôi tặng em chiếc đàn này như một món quà sinh nhật và tôi hy vọng nó có thể cùng em tiến xa hơn trong "Cháy lên đi, ban nhạc".
Giang Ngập nhận lấy cây đàn dùng ánh mắt quét qua thân đàn, vẻ mặt nhìn không ra có bao nhiêu nhiệt tình: "Cảm ơn."
Quá trình quay ngoại cảnh của ban nhạc cuối cùng đã hoàn thành, mặc dù còn kém xa với kế hoạch mà tổ chương trình dự kiến nhưng cũng đã quay được một số tư liệu có thể mang về chỉnh sửa, cắt ghép.
Khi cameraman vác chiếc máy quay đi ra, quán bar ở tầng dưới đã bắt đầu mở cửa phục vụ. Lo lắng việc Trần Thanh Trác bị nhận ra sẽ gây rắc rối, Trần Gia để Trần Thanh Trác lên xe trước, cô giúp cameraman thu dọn thiết bị để cất lên cốp xe.
Trần Thanh Trác lên xe, xuyên qua cửa kính nhìn vào con hẻm đang dần thức giấc khi màn đêm buông xuống. Vẫn còn quá sớm so với giờ mà các quán bar trở nên thực sự náo nhiệt và những người khách quanh quẩn trong ngõ cũng không có quá nhiều. Nhưng dù vậy vẫn có thể thấy quán bar Hồng Lộc là nơi kinh doanh tốt nhất trong con hẻm này.
Cửa quán bar lúc này bị đẩy ra từ bên trong, Trần Thanh Trác nhìn thấy ba thành viên ban nhạc đi ra từ đó.
Họ đi về phía trước và nói về điều gì đó, sau một khoảng cách nhỏ tay bass và tay trống vẫy tay chào Giang Ngập rồi tiếp tục bước, Giang Ngập đi đến bên chiếc xe mô tô ở góc tường và dường như định lái chiếc xe mô tô rời đi.
Họ giải tán ngay sau khi quay xong sao? Nhìn bóng dáng cao gầy thẳng tắp của hát chính cách đó không xa, Tần Thanh Trác khẽ nhíu mày.
Lẽ ra hôm nay anh đến đây là để hợp tác quay video xem ban nhạc luyện tập, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành lẽ ra anh nên gạt bỏ phiền muộn rồi yên tâm rời đi.
Nhưng không biết là do tinh thần trách nhiệm của một cố vấn trong công việc nổi lên hay chỉ là không thể chấp nhận được sự lãng phí tài năng của Giang Ngập, hay do thái độ của Giang Ngập hôm nay đã thực sự phá vỡ đường biên ngang sự khoan dung của anh. Sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó mấy giây, Trần Thanh Trác đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Khi anh mở cửa xuống xe, Trần Gia đang chuẩn bị lên xe cùng ba người quay phim, có chút ngạc nhiên nhìn anh và hỏi: "Anh Thanh Trác, anh định làm gì?"
"Mọi người đi trước đi, không cần đợi anh." Tần Thanh Trác bỏ lại những lời này, hướng về phía Giang Ngập trong sâu con hẻm.
Giang Ngập đang cúi người mở khóa xe, ánh mắt thoáng nhìn thấy có một bóng đang tiến đến bên dưới, đầu tiên là mũi giày xuất hiện sau đó bắp chân, khi cậu ngước mắt lên thì Trần Thanh Trác đã đứng trước mặt cậu.