Chương 14

Mới tối hôm qua khi ra ngoài đổ rác cậu cũng phát hiện có người đi theo mình, quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông vô gia cư đang khom lưng bên thùng rác. Sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đó một lúc Giang Ngập quay người lại và rời đi.

Nhưng bây giờ cảm giác bị người ta âm thầm theo dõi lại xuất hiện vô hình như đổ thêm dầu vào tâm trạng đang lo lắng, suốt ruột từ nãy giờ của cậu, cậu có chút bực dọc nghĩ thầm hôm nay nhất định phải tìm ra người này rồi đánh cho một trận, hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Giang Ngập rẽ vào một con hẻm như thường lệ, nhờ việc tìm kiếm Giang Bắc quá nhiều lần nên cậu đã quen thuộc với mọi con hẻm ở xung quanh, nếu bề mặt của những con hẻm này không được phủ bằng xi măng mà là làn da, có lẽ sớm đã bị cậu giẫm lên chai sạn hết lần này đến lần khác.

Cậu cố ý đi vào ngõ cụt sau đó nghiêng mình nấp vào một bức tường, quả nhiên không đến hai phút cậu đã nhìn thấy người theo dõi mình — hóa ra là người đàn ông vô gia cư tối qua.

Người đàn ông vô gia cư đang ngó ngó nghiêng nghiêng về phía mà Giang Ngập đang trốn, tìm kiếm bóng dáng của Giang Ngập. Giang Ngập từ sau bức tường đi ra vừa định đi tới hỏi hắn rốt cuộc tại sao hắn lại đi theo mình thì không ngờ người này phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy Giang Ngập liền bỏ chạy.

May mắn thay, dây thần kinh vận động của Giang Ngập trời sinh đã phát triển rất tốt và sức bật của cậu rất kinh người. Lúc còn đi học cậu chính là chủ lực của chạy ngắn và chạy dài trong đại hội thể thao ở trường, hơn nữa vừa rồi cậu đã cố tình chọn con hẻm này. Chạy chưa đầy mười mét cậu đã vươn tay túm lấy được cổ áo phía sau lưng của người vô gia cư.

Người đàn ông vô gia cư bị cậu kéo dừng lại, thở hổn hển và loạng choạng vài bước. Người đàn ông này chỉ thấp hơn Giang Ngập một chút, cậu nắm lấy cổ áo hắn ta để cố xoay hắn ta lại nhưng người đàn ông vô gia cư dường như cực kỳ không muốn quay lại, Giang Ngập nhất thời trong một thời gian ngắn cũng không xoay được người hắn.

"Đi theo tôi suốt, ông muốn gì?" Giang Ngập cau mày "Quay người lại."

Nghe thấy Giang Ngập mắng mỏ, lưng của người đàn ông vô gia cư sững sờ, hắn ngừng giãy dụa trong giây lát, sau một lúc hắn ta cứng ngắc và chậm rãi xoay người lại đối mặt với Giang Ngập nhưng ánh mắt hắn vẫn không ngừng né tránh.

Mái tóc dài quá nửa của người đàn ông vô gia cư che gần hết khuôn mặt khiến Giang Ngập không thể nhìn rõ nét mặt vừa rồi của hắn ta. Nhưng khi hắn hoàn toàn quay mặt về phía Giang Ngập, xuyên qua mái tóc dài rối tung cậu dần dần cảm thấy khuôn mặt này có vẻ khá quen thuộc.

Đột nhiên, Giang Ngập dường như bị thứ gì đó va phải, phản ứng đầu tiên của cậu là giật mình sau đó sắc mặt cậu lập tức trở nên u ám.

Bàn tay nắm lấy cổ áo nổi gân xanh, cậu túm chặt lấy người đàn ông vô gia cư nghiến răng nghiến lợi nói: "....Là ông?"

*

Trần Gia và những người khác ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ, trời dần tối mà Giang Ngập vẫn chưa xuất hiện.

Ánh sáng trong phòng dần dần bị ăn mòn bởi ánh hoàng hôn sâu thẳm từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, sắc mặt của Trần Gia ngày càng tệ hơn. Chung Dương lặp đi lặp lại lời xin lỗi hàng chục lần còn Bành Khả Thi thì liên tục gọi cho Giang Ngập.

Ngay cả Tần Thanh Trác, người đã trấn an Trần Gia "Không vội" lúc này cũng đang sốt ruột chờ đợi.

Tần Thanh Trác đứng dậy và đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ để hóng gió tiện nhìn xuống tầng dưới. Anh nổi tiếng sớm, nhiều năm như vậy chỉ có người khác chờ anh, trường hợp anh phải đợi người khác lâu như vậy rất hiếm có.

Thấy sự kiên nhẫn của anh cũng gần đạt đến cực độ, Trần Gia cũng đứng lên vẻ ủ rũ càng lộ rõ: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cảnh quay hôm nay còn quay hay không? Nếu không quay chúng ta có thể nhanh chóng liên lạc với các ban nhạc khác."

"Bọn em sẽ ra ngoài tìm cậu ấy." Bành Khả Thi để ý thấy Trần Gia đang ở bên bến bờ nổi nóng: "Thật xin lỗi chị, chị Gia."

"Đúng đúng, cậu ấy chắc ở gần đây thôi" Chung Dương đút điện thoại vào trong túi "Chị Gia, em cam đoan mười phút sau sẽ bắt Giang Ngập về cho chị, đến lúc đó mặc chị xử lý."

Một người nho nhã lễ độ, một người mồm mép láu lỉnh khiến Trần Gia không thể nào phát tiết, phất phất tay: "Mau đi đi!"

Hai người vừa định xuống tầng, Tần Thanh Trác đứng ở bên cửa sổ nói: "Không cần đi nữa, cậu ấy đến rồi."

Như để xác minh lời nói của anh, trước khi anh nói xong tiếng động cơ mô tô truyền đến ngày càng rõ.

Chung Dương và Bành Khả Thi vội vã xuống bên dưới để gặp Giang Ngập.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn trộn lẫn với giọng nói cố ý hạ thấp của Chung Dương: "Anh đi đâu lâu vậy, tổ chương trình đến đây đợi lâu rồi đó."

Ba cameraman đứng lên bắt đầu bố trí các góc quay, điều chỉnh thiết bị.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tần Thanh Trác từ cửa sổ quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Ngập xuất hiện ở cửa tầng hai theo sau là Chung Dương và Bành Khả Thi, nét mặt hai người tràn ngập sự lo lắng.

Tần Thanh Trác tinh ý nhận thấy rằng so với một Giang Ngập hờ hững, keo kiệt trả giá với tổ chương trình lần trước lúc này dường như bị bao phủ bởi một lớp thù địch dày đặc khó có thể trút bỏ.

Anh bình tĩnh nhìn Giang Ngập và thấy những ngón tay của Giang Ngập dường như dính đầy máu.

Trần Gia lạnh lùng nhìn Giang Ngập đang đi đến và nói một cách chế giễu: "Muộn đến 1 tiếng đồng hồ, em hống hách quá rồi đấy Giang Ngập."

Giang Ngập không nói gì đi ngang mọi người mà không thèm liếc nhìn đi thẳng vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Trần Gia sắc mặt ngày càng khó coi.

Có tiếng nước chảy từ vòi nước trong phòng tắm, hai phút sau Giang Ngập đi ra, khuôn mặt và mái tóc vẫn còn lấm tấm nước. Cậu đưa mắt nhìn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Muốn quay cái gì? Quay như thế nào?"

"Bao nhiêu người ở đây đợi em lâu như vậy, em cũng không giải thích gì sao?" Trần Gia vẫn đang đè nén lửa giận trong lòng.

"Muốn quay thì bắt đầu nhanh đi." Giọng điệu Giang Ngập nghe có vẻ khá lãnh đạm thậm chí còn có chút thúc giục.

"Cũng không xin lỗi sao?" Trần Gia nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, thấy bộ dạng hờ hững của cậu, lửa giận đã cố tình đè nén rốt cuộc cũng bùng phát: "Chẳng lẽ bây giờ tổ chương trình lại phải nghe lời của em hay sao? Giang Ngập, rốt cuộc em muốn quay hay không?"

"Em sao cũng được." Giang Ngập nói. Dường như cậu thực sự không quan tâm.

"Vậy thì thôi, chúng ta không quay nữa" Trần Gia hít sâu một hơi quay đầu về phía những người khác: "Thầy Tần và mấy vị quay phim nghĩ thế nào? Hay chúng ta đi quay nhóm tiếp theo nhé?"

Nghe vậy, ba người quay phim nhìn nhau không lên tiếng chờ đợi Trần Gia và Tần Thanh Trác đưa ra quyết định.

Thấy tình hình như vậy, những người khác đều sợ đến mức không dám thở mạnh.

Tần Thanh Trác liếc nhìn Giang Ngập, người này lần trước đã giúp đỡ anh, trong tình huống này anh ấy là người duy nhất có thể giúp cậu ấy. Nhưng vội vàng yêu cầu Trần Gia đổi ý và tiếp tục quay phim chắc chắn sẽ khiến cô mất mặt.

"Giang Ngập", Tần Thanh Trác suy nghĩ một chút, nói: "Xin lỗi mọi người đi."

Giang Ngập liếc nhìn Tần Thanh Trác, biểu cảm thờ ơ trong mắt cậu hiện lên rất rõ ràng, Tần Thanh Trác có thể đọc được ý nghĩ trong mắt cậu - Anh là ai mà bắt tôi xin lỗi?

"Xin lỗi." Thấy Giang Ngập im lặng, Tần Thanh Trác nhấn mạnh ngữ khí, lần này mang thêm hàm ý cứng rắn không thể phủ nhận: "Gửi đến những người đã chờ em lâu như vậy."

Giang Ngập nhìn anh không nói lời nào, không hề có ý che giấu thái độ không mấy tốt đẹp của mình.

Hai bên đi vào bế tắc, Trần Gia bắt đầu đau đầu không biết nên thuyết phục bên nào — thuyết phục Giang Ngập xin lỗi thì với cái tính ngang bướng ấy cậu chắc chắn sẽ không chịu mở miệng, khuyên Tần Thanh Trác bỏ đi thì không phải làm anh mất mặt hay sao?

Trần Gia cảm thấy có chút khó hiểu, với tình cách của Tần Thanh Trác, anh ấy không biết làm vậy là tự đưa mình vào thế khó sao? Thật sự có chút quái lạ.

Nghĩ đến đây cô đột nhiên phát hiện ra, Tần Thanh Trác cố ý muốn Giang Ngập xin lỗi. Bề ngoài là xuống nước vì Giang Ngập nhưng trên thực tế lại là vì cô, Tần Thanh Trác hiển nhiên không muốn buổi ghi hình này dừng lại.