Chương 3

Châu Cẩm nghĩ thầm, hoá ra anh là con trai duy nhất của nhà họ Chung.

Quán bar mà ba cô làm là nhà họ Chung mở. Từ nhỏ Châu Cẩm đã lớn lên ở Dịch Sơn, từng nghe qua những tin đồn về anh nhưng chưa từng thấy người thật.

Hôm nay gặp được, cảm thấy anh dường như không có đáng sợ như người ta nói. Nhưng cũng rất lạnh lùng, hành động cử chỉ đều mang theo sự mạnh mẽ bên trong.

“Nghe nói trước đây anh Bảy rất côn đồ, đánh chết người ta luôn. Là ba và ông nội Chung nhờ quan hệ tìm người chịu tội thay đó. Sau đó họ bắt ép anh ấy đi học, đi vào quỹ đạo…”

“Nghe nói người chịu tội thay được nhận hơn một triệu tệ, người nhà còn được cho ra nước ngoài nữa.”

Phía trước mỗi câu nói đều xen thêm chữ “nghe nói”, không ai hay biết sự thật bên trong, nhưng trong tiềm thức lại tin tưởng điều đó.

Từng giao du với xã hội đen, làm gì có ai trong sạch nữa.

Sau khi Châu Cẩm nghe xong cảm thấy có hơi hứng thú, cô chợt có cảm giác lo lắng với những nguy hiểm chưa biết trước.

Bên này đang nhỏ giọng bàn luận, còn bàn bên cạnh không biết tại sao đột nhiên lại trở nên lớn tiếng.

Châu Cẩm liếc mắt nhìn, có vài người đàn ông đã uống say ngà, vẻ mặt khó đoán, lời nói dần mất đi phép tắc, những câu nói tục tĩu được phát ra từ miệng bọn họ.

Cô đang muốn di chuyển ánh nhìn, chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông có phần trẻ trung hơn đỏ bừng, vớ lấy chai nước chỉ về phía người đàn ông trung niên: “Con mẹ mày, mày nói ai thế?”

Sau đó dùng sức ném chai rượu qua, tiếng thuỷ tình vỡ nát vang bên tai.

Bầu không khí trên bàn khó mà hoà hoãn được, trong chốc lát trở nên hỗn loạn. Hai người đàn ông bắt đầu động tay động chân đánh nhau.

Châu Cẩm chợt ngây người, khi cô phản ứng lại thì muốn trốn tránh theo bản năng.

Những người khác thi nhau đứng dậy lùi về phía góc tường.

Một vở kịch ồn ào đang diễn ra, xung quanh vẫn còn rất nhiều thực khách đứng xem kịch hay. Châu Cẩm đứng gần nhất, cô đứng ở bên ngoài cùng.

Vào lúc cục diện khó khống chế, một chiếc ghế được ném tới, theo đó một trận gió lướt qua, đúng lúc đập trúng bắp chân của người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông kêu lên đau đớn, anh ta đè người đàn ông trung niên lên bàn, chén dĩa bị đụng ngã, “loảng xoảng” rơi đầy xuống đất.

Ghế ngã đổ trên đất.

Người đàn ông trẻ tuổi khí thế hừng hực quay đầu, ánh mắt hung dữ, mở miệng mắng nhiếc: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào!”

Dưới ánh đèn hoàng hôn, Chung Nghiên Tề đứng đó xoay cổ tay, nghe anh ta nói thì khẽ chau mày. Sau đó anh phì cười hệt như đang nghe một câu chuyện nào đó rất buồn cười.

“Tao?” Chỉ một chữ ngắn gọn, giống như đang thắc mắc.

Chất giọng anh khàn đặc, nhưng trong không gian chật hẹp của lầu hai lại rất có khí thế.

Vẻ mặt Chung Nghiên Tề lạnh nhạt, ánh mặt chậm rãi lướt qua đám người, chạm phải ánh mắt của Châu Cẩm ở ngoài rìa trong thời gian ngắn ngủi.

Chỉ trong chốc lát, Châu Cẩm bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng khẽ co rút lại theo bản năng.

“Cút đi cho tao.” Anh không có nhẫn nại, lại nở nụ cười, khoé miệng cong lên khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Đám học sinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Chung Nghiên Tề, bọn họ cũng không biết nên làm gì.

Người đàn ông trung niên đánh nhau kia dù gì cũng đã lớn tuổi, nên trực giác nhạy bén, dường như ông ta đã nhìn ra được đầu mối trong phản ứng của mọi người.

Ông ta muốn để yên cho qua chuyện, thế là ông ta đẩy người đàn ông trẻ tuổi kia ra, dẫn người phụ nữ bên cạnh bước nhanh xuống lầu.

Người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn chưa chịu buông tha, anh ta xông lên quăng nắm đấm. Chung Nghiên Tề nghiêng đầu, nắm chặt cánh tay của anh ta, khiến anh ta không nhúc nhích được.

“Còn quậy?” Mặt anh trầm xuống, có sự uy hiếp trong giọng nói: “Không muốn ăn đòn thì bây giờ cút ra ngoài ngay.”

Chung Nghiên Tề kiên nhẫn cảnh cáo, tay siết chặt lại, khi anh dùng sức, gân cơ bắp nhô lên, anh dễ dàng đẩy người đàn ông kia ra xa.

“Mẹ kiếp, đừng quậy nữa.” Bạn cùng bàn nhỏ giọng mắng chửi, lôi kéo anh ta đi.

Khoảnh khắc lướt qua vai nhau, Chung Nghiên Tề giữ chặt bờ vai của người đàn ông, nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn chưa tính tiền.”

Có người bật cười ra tiếng.

Sau đó, người trong bàn này không đi được nữa bởi vì cảnh sát đã đến rồi.

Bọn họ mặc đồng phục, cảnh sát nhỏ tuổi kia còng người đàn ông trẻ tuổi lại, nói là cần đưa anh ta về để tìm hiểu tình hình.

Đều là những người dân bình thường, khi gặp cảnh sát đều sẽ hoảng sợ theo bản năng. Dù có uống nhiều rượu hơn nữa thì lúc này cũng đã bị doạ tỉnh, người đàn ông trẻ tuổi tinh thần điên cuồng ban nãy loạng choạng đi theo cảnh sát xuống dưới lầu.

Cảnh sát già dẫn đầu nhìn thấy Chung Nghiên Tề bèn cười rộ lên.

Chung Nghiên Tề dẫn ông sang một bên, lấy hộp thuốc trong túi ra, đưa cho đối phương một điếu. Sau đó tay còn lại khẽ che lại ngọn lửa để châm thuốc cho đối phương.

“Cậu tự đếm đi, một tuần tôi phải gặp cậu mấy lần đây.” Cảnh sát già vỗ vai anh, bắt đầu hàn huyên.

“Hết cách, Dịch Sơn đông người như vậy, làm kinh doanh có hôm nào mà không gây chuyện chứ.”

Chung Nghiên Tề nói xong cũng châm cho mình một điếu thuốc, ánh lửa “tách” một tiếng, khẽ thắp sáng con ngươi anh.

Anh thả lỏng khuôn mặt, hai tay khoanh lại dựa vào một bên. Thỉnh thoảng lại hít một hơi, khói thuốc nghi ngút từ trong miệng toả ra.

Vài nhân viên phục vụ lên thu dọn bãi chiến trường. Chẳng bao lâu sau sự căng thẳng mà vở kịch ban nãy mang đến như gió thổi mây bay, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Cảnh sát già nói chuyện một lúc với Chung Nghiên Tề, rồi rời đi: “Tôi về trước đây, giờ là lúc bận rộn nhất.”

Chung Nghiên Tề đi theo, muốn tiễn ông ấy xuống lầu, nhưng đã bị ngăn lại: “Không cần tiến đến cửa đâu.”