Rừng Amazon là một khu rừng tự nhiên lớn nhất thế giới nằm trong lãnh thổ của 9 quốc gia Nam Mỹ. Trong đó Brazil chiếm 60% diện tích của khu rừng. Với khí hậu nhiệt đới, độ ẩm cao, đã tạo nên cho khu rừng những hệ sinh thái vô cùng đa dạng. Ngoài vẻ đẹp tự nhiên, độ hùng vĩ bao la rộng lớn thì rừng Amazon còn được đánh giá là một trong những nơi nguy hiểm nhất thế giới.
Sự nguy hiểm của khu rừng đầy mê hoặc này không chỉ bắt nguồn từ những thổ dân sống ở đây. Dưới những tán cây rộng lớn là những loài côn trùng đầy kịch độc. Dưới những đầm lầy, những con cá sấu đen Caiman luôn sẵn sàng chờ đợi con mồi của mình. Trên những cành cây loài trăn khổng lồ Amazon với lực siết đủ để nghiền nát bạn chỉ trong chốc lát.
"Những con sông nhỏ thì sao? Rất đẹp đúng không?"
Nhưng sự bình yên chỉ ở trên mặt sông mà thôi. Ở dưới lòng sông những con cá Piranha, người ta gọi chúng là cá ăn thịt người. Chỉ cần để chúng ngửi thấy mùi máu tanh, không cần nói cũng biết kết cục của con mồi. Ngoài ra còn loài lươn điện phóng ra lượng điện đủ để gϊếŧ chết một người trưởng thành. Trừ những thứ đó ra những bệnh truyền nhiễm, những cơn sốt rét sẽ hạ gục sự chịu đựng của bạn.
Vừa giới thiệu về khu rừng A long vừa châm một điếu thuốc rít một hơi dài sau đó cậu vừa nói:
“Cũng may tôi đã vạch ra một con đường ít nguy hiểm nhất cho kế hoạch lần này.”
Từng là cựu quân nhân Mỹ đã từng sinh sống tại Brazil trong vòng 6 năm liền cho nên cậu ta rất thông thạo đường đi ở nơi này. Nhiệm vụ của A Long lần này là dẫn đường và bố trí đường rút lui. Mạc Vũ nhìn A Long. Một chàng trai cao to khỏe mạnh, làn da màu nâu đồng. Đôi mắt đen vô cùng nghiêm nghị cho thấy sự rắn rỏi, trừng trải của anh.
Anh cất một giọng đầy ý cười:
“A long tốt lắm, nếu nhiệm vụ lần này mà thành công thuận lợi, công của cậu không nhỏ đâu. Tất cả dựa vào cậu đấy, sự an toàn của anh em đều tin tưởng giao cho cậu.”
“Hi! Thiếu Gia quá khen đây là nhiệm vụ của tôi mà.”
“Vậy còn phía quân đội thì sao? A Phong cậu đã sắp xếp chưa?”
“Vâng! Đã sắp xếp xong!”
“Quân đội ở đây cũng không nhiều chỉ có vài trạm gác rừng hòng ngăn chặn phá rừng. Theo báo cáo bên ta quân đội ở đây rất ít khi tuần tra. Hơn nữa em đã an bài sẵn người của chúng ta. Chắc chắn không xảy ra bất kỳ vấn đề nào.”
“Được tất cả tập hợp.”
Ngay sau đó một nhóm gồm 10 người trang bị vũ trang đầy đủ xếp thành một hàng ngang vô cùng chỉnh tề khẩu lệnh hô to:
“Xin Thiếu Gia ra lệnh “
Mạc Vũ chỉ tay vào người thanh niên tóc vàng ngay vị trí thứ ba ra lệnh:
“A Hổ cậu hãy đi do thám tình hình quân địch. Các tạm gác gần đây, quân số đối phương bao nhiêu. Sau đó hãy về cứ điểm của chúng ta báo cáo.Tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.”
“Rõ! Thưa thiếu gia.”
Tiếp đó hắn chỉ tay vào 4 người ra lệnh:
“Các cậu hãy vào vị trí đã định quan sát tình hình, yểm trợ chúng ta xâm nhập.”
Chỉ thấy 4 người đó trên tây mỗi người xách một túi dài dành cho những người đi du lịch. Họ mở túi ra, bên trong mỗi chiếc túi là các bộ phận của súng bắn tỉa chuyên dụng thuộc loại tiên tiến nhất. Họ thực hiện các thao tác một cách nhanh gọn và dứt khoát. Sau đó họ tản ra một cách nhịp nhàng. Họ bệt những dây leo bên đường, chặt những nhành cây. Sau đó cuộn chặt lại, phủ lên những tấm vải màu xanh giống màu lá cây. Họ hòa vào khu rừng rồi biến mất.
“A phong chúng ta chỉ có 15 ngày cho nhiệm vụ lần này. Khi mực nước sông dâng cao là thời điểm an toàn cho chúng ta lặn ở đáy sông. Như vậy mới có thể an toàn để né tránh hỏa lực của kẻ thù. Kiểm tra tất cả lại toàn bộ máy móc cho tôi. Các cậu hãy nhớ rõ nếu không được sự cho phép của tôi thì không một ai được chết. Hãy cùng nhau sống sót trở về. Tôi đã chuẩn bị bữa tiệc ở khách sạn sang trọng bậc nhất Thượng Hải chỉ có chờ các cậu trở về mà thôi.”
A phong nhìn người thanh niên còn trẻ hơn mình, nhìn ánh mắt kiên cường đó. Mỗi lời nói, cử chỉ của anh ta đều toát lên một sức hút. Một sự tự tin đầy mê hoặc như thể chỉ cần anh ta ở đó mọi khó khăn, gian khổ hay nguy hiểm đều không còn đáng sợ nữa. Tất cả những điều đó chỉ cần có chàng trai này thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Đó là một sự tín nhiệm đến mù quáng của những con người ở đây dành cho hắn. Chỉ cần hắn ra lệnh dù mệnh lệnh đó có vô lý đến cỡ nào đều sẽ không một ai nghi hoặc. Sự tín nhiệm đó đều được đổi lấy bằng sinh tử. Bởi vì câu nói này mà hắn đã bao lần xông pha nguy hiểm để cứu lấy những thuộc hạ của mình. Từ đó họ sẽ thề rằng chỉ cần người đàn ông nay ra lệnh dù bất cứ ở đâu? Dù bất cứ nơi nào họ cũng sẽ kề vai tác chiến với anh cho đến hơi thở cuối cùng.
Chiều đi đêm đến bóng tối mịt mù bao phủ toàn bộ khu rừng. Giữa đêm tối chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi lao xao. Tiếng côn trùng vỗ cánh lạch bạch. Tiếng bước chân của những động vật đi săn vào ban đêm. Trong khung cảnh đó có một nhóm người vẫn ngày đêm cất những bước chân kiên định đến mục tiêu của mình. Giữa đêm tối vang lên tiếng bước chân đều đặn của nhóm người hòa vào màn đêm. Họ đi như thế đã được 3 ngày. Tiếp đó họ dừng lại, những người trong nhóm chia ra chặt những cành cây to. Dùng dây leo cột chặt những cành cây đó. Sau đó một người xách từ balo ra một chiếc lều bằng vải chuyên dụng cho quân đội làm thành một lều trại chắc chắn. Lại một người khác gom những thanh gỗ khô và mùn gỗ nhóm thành một đống lửa trại vừa đủ để sưởi ấm. Sau đó hắn lấy ra một chiếc túi bên trong đựng một loại bột dùng để xua đuổi côn trùng.
Mạc Vũ ngồi trong lều ánh lửa bập bùng phả vào khuôn mặt của anh. Những nét góc cạnh của khuôn mặt và ánh mắt sâu thẳm đó càng làm tôn lên vẻ nghiêm nghị của anh. Anh chau mày suy tư rồi sau đó cất tiếng nói:
“A hổ sao còn chưa về? Chúng ta đã hẹn đúng đêm nay tập trung ở đây. Đến giờ mà chả thấy bóng dáng tên kia đâu. Hay đã phát sinh chuyện gì rồi?”
Đúng lúc đó ở bên ngoài cất lên một giọng nói khàn đặc. “Báo cáo em đã trở về.”
A Hổ vừa chạy vào trong vừa thở hổn hển, chứng tỏ hắn đã gấp rút chạy đến đây. Vừa nói hắn vớ lấy chai nước bên cạnh tu một hơi ừng ực. Uống xong hắn bèn nói:
“Chúng ta hiện tại cách căn cứ của quân địch 20 km về phía đông. Bốn phía đều có trạm gác canh chừng. Mỗi trạm gồm 20 người gác có cả vũ khí hạng nặng như súng máy tự động nữa, rất khó để tập kích.”
Mạc Vũ thoáng trầm ngâm.
“Quân số của đối phương quá đông nhiều hơn tình báo đến hai lần. Chuyện này khó rồi đây có lẽ ta phải thay đổi kế hoạch.”
A phong nói: ”Không ngờ tên Lý Cường kia lại nhát chết đến thế. Với lực lượng như thế mà lại còn trang bị vũ khí hạng nặng. Hắn ta chuẩn bị chiến tranh chắc.”
A Hổ bèn nói:
“Không chắc lắm, nhưng em đã do thám được một tin. Lực lượng của hắn tăng lên là do hắn đang mở một bữa tiệc hợp tác bí mật ngay tại đây. Cụ thể mời ai thì chưa rõ? Nhưng ngược lại em đã nắm rõ tình hình tuyến đường vận chuyển lương thực và vật tư của chúng. Chúng ta có thể ra tay từ đây.”
Mạc Vũ thoáng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Được theo như cậu nói thì những người này chắc hẳn là người mới được mời đến cho bữa tiệc.Tốt lắm lập tức tập hợp anh em chúng ta lập tức xuất phát. A Hổ và A Phong theo tôi. A Long cậu hãy ở lại tiếp ứng cho chúng tôi. Tổ bắn tỉa lập vào vị trí chỉ định yểm hộ.”
Hắn chỉ tay lên bản đồ rồi nói:
“A Hổ dẫn đường, khi nhìn thấy đoàn xe ở khúc cua chỗ này xe sẽ giảm tốc độ. Sau khi đoàn xe đi qua. A Phong cậu hãy chuẩn bị thiết bị dò nhiệt. Báo cáo vị trí của người trong xe, tôi và A Hổ sẽ lựa chọn mục tiêu và hành động. Chúng ta chỉ có 1p để hạ gục mục tiêu cho đến khi xe tăng tốc đến trạm gác kế tiếp. Tất cả đã rõ chưa?"
"Đã rõ!"