Tôi không biết liệu chú ta chỉ muốn đấm sml một thằng nhóc mà chú ấy cho là ngạo mạn khi nghe rằng tôi là một dạng thiên tài nào đó hay chú thực sự là muốn kiểm tra tôi, nhưng cái cách chú nhếch mép mỉm cười nhìn tôi một cách khinh thường, nên tôi nghĩ chắc là vế trước.
Nhặt thanh kiếm gỗ lên mà cha mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật, tôi đi đến mép trại, đến một khu đất trống nơi Adam đang đứng đợi.
“Chú mày biết cách cường hóa vũ khí mà chứ nhỉ, thiên tài?”
Lúc này, cha tôi cảm thấy Adam đang cố thể hiện với con trai mình, nhưng ông vẫn đứng quan sát vì biết rằng Adam sẽ không làm tôi bị thương quá mức.
Cảm ơn cha nhiều ghê luôn á.
Mẹ tôi quan sát với chút lo lắng trên mặt khi bà ấy cứ liếc qua liếc lại giữa tôi, Adam và cha mình, trong khi nắm chặt tay áo.
Ít nhất thì mẹ tôi sẽ chữa trị cho tôi khi tôi bị thương mà nhỉ?
Tôi tập trung vào Adam. Hình ảnh chiến đấu tay đôi với những vị vua khác để bảo vệ đất nước và những người tôi yêu thương xuất hiện trong tâm trí. Mắt toi nheo lại. Giờ đây, chú ấy là đối thủ của tôi.
Tôi vận mana vào chân và lao về với hai tay nắm chặt thanh kiếm gỗ và giơ lên…
Vẫn cười nhếch mép, Adam chuẩn bị đỡ cú bổ dọc rồi tôi đột ngột đổi hướng và dùng kĩ thuật di chuyển đặc biệt mà tôi tạo ra ở thế giới trước để chuyên dùng trong giao chiến. Gần như ngay lập tức, tôi bỗng dịch chuyển chếch bên phải một chút. Đm cái cơ thể này. Tôi không thể thực hiện chiêu thức này một cách hoàn hảo vì sự khác biệt về chiều cao và cân nặng so với cơ thể cũ của tôi. Tôi không quen với cái cơ thể 40 pound, 110cm này. Mặc dù không đến đúng nơi tôi nhắm tới, khá xui cho Adam khi chú ta chuẩn bị thanh gậy trên tay để đỡ cú bổ dọc của tôi nên chú ấy có sơ hở ở phía bên phải.
Nụ cười trên mặt biến mất và thay vào đó một vẻ mặt ngạc nhiên với mắt mở to khi chú nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.
Vung cây kiếm gỗ vào sườn chú, tôi cường hóa vũ khí gỗ của mình bằng mana vào giây phút cuối cùng để tiết kiệm mana vì tôi biết chắc kèo là tôi sẽ gặp bất lợi trước một chiến binh kì cựu như chú ấy.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Adam chỉ kéo dài trong ít giây trước khi chú ấy nhấc chân phải lên với tốc độ bàn thời. Tôi ngả người đúng lúc để tránh cú vung lên của chú và chuyển thế tấn công sang quay người và vung một cú vào gót chân trái bằng động lực quay. Cú đó khiến Adam mất căng bằng.
Hoặc đó là do tôi nghĩ vậy.
Chú ấy dạng chân ra quay vòng một phát và đứng thẳng người lên lại.
Cơ thể này sẽ không thể chịu một cú như thế nữa nên tôi nhảy lên để né chân chú ta thì, từ khóe mắt, tôi thấy thanh gậy nâu bay tới.
Không có thể thời gian để đỡ cú đó, tôi dùng kiếm mình và căn thời gian để cây gậy của Adam và cán kiếm tôi va chạm nhau.
Bỗng tôi nhớ đến Định Luật Ba của Newton.
Khi một vật tác dụng lực lên vật thứ hai, vật thứ hai sẽ tác dụng một lực cùng độ lớn và ngược chiều so với vật thứ nhất.
Và đm, phản lực lại đau vkl. Mặc dù tôi đã thành công trong việc đỡ được cú đó, nhưng cái cơ thể bốn tuổi này không thể chịu được lực tác động từ cú đó nên tôi bay một đoạn rồi cắm mặt xuống đất.
Hên là tôi có cường hóa cơ thể mình trước khi đỡ cú đó, không thì tôi đã bị thương nặng rồi.
Rêи ɾỉ, tôi đứng lên và xoa đầu mình. Tôi ngước lên và thấy bảy người kia đang ngớ cả mặt ra nhìn tôi.
Mẹ tôi lắc đầu hoàn hồn trước. Bà chạy đến chỗ tôi và ngay lập tức niệm chú chữa trị cho cơ thể tôi.
“Con yêu, con ổn chứ? Con cảm thấy thế nào rồi?”
“Đừng lo, con ổn mà mẹ.”
Adam cắt ngang, “Chưa dạy đánh nhau cái đít ấy! Cậu dạy con quái vật nhỏ này cái đếu gì thế?”
“Thì tớ có dạy thằng bé cái đấy đâu.” Cha tôi gãi đầu lẩm bẩm.
Rồi ông ấy hoàn hồn và chạy đến kế tôi và hỏi tôi có ổn không. Tôi chỉ gật đầu một cái.
Ông ấy bế tôi lên và nhẹ nhàng đặt tôi xuống và nhìn vào mắt tôi.
“Art, con học cách chiến đấu như thế ở đâu thế?”
Quyết định giả ngu, tôi trưng ra bộ mặt ngây thơ nhất, “Con học trong sách và quan sát bố ạ.”
Tất nhiên là tôi sẽ không định trả lời, “À, con từng là một vua giao đấu đại diện cho đất nước mình ở một thế giới mà những tranh chấp ngoại giao và quốc tế được giải quyết bằng cách đánh nhau. Và bỗng nhiên con được đầu thai đến thế giới này để làm con trai của cha… Ngạc nhiên chưa!” Thì chả biết ông sẽ phản ứng ra sao.
“Só ri vì đã quá tay nhé nhóc. Ta không nghĩ sẽ cần nhiều sức đến mức đó để đẩy cu cậu tránh xa ta.”
Cách Adam xin lỗi tôi đã khiến tôi có cách nhìn tốt hơn về chú ấy. Tôi đoán có vẻ Adam cũng không phải là một tên khốn hoàn toàn.
Tôi nghe một giọng nó nhỏ nhẹ từ kế bên mình. “Cách chiến đấu của cháu… rất đặc biệt. Cháu thực hiện kĩ thuật đó như thế nào thế?”
Wow! Hai câu! Đây là hai câu dài nhất mà Jasmine đã nói trong suốt chuyến đi này.
Tôi cảm thấy thật hãnh diện.
‘Cảm ơn cô?’
Tôi trầm tư một hồi rồi cố giải thích từng bước những gì tôi đã làm.
“Thực ra thì nó cũng là một kĩ thuật đơn giản thôi. Trước khi cháu tốc biến sang bên phải của Ngài Krensh đây, cháu đã dùng chân phải để làm đà. Rồi cháu ngay lập tức vận mana vào chân phải, búng bản thân lùi về sau, và đồng thời dùng chân trái phía sau chân phải để nhắm để vị trí mà cháu muốn đến, và tập trung mana vào chân trái vào lúc đó, nhưng với nhiều mana hơn chân phải để không búng bản thân về sau mà là về hướng mà cháu nhắm tới.”
Có vẻ hơi chút rắc rối.
Tôi quay sang và thấy Adam, Helen và cả cha tôi đi về phía đất trống để kiểm tra những gì tôi vừa giải thích.
Khi tôi quay sang nhìn Jasmine, tôi thấy cô ấy cũng đang chạy đến chỗ đất trống.
Mẹ ngồi xuống kế bên tôi, xoa nhẹ đầu và nở một nụ cười dịu dàng như muốn nói “con làm tốt lắm.” Angela cũng đến và ôm chầm tôi vào bộ ngực khủng bố của cô và nói, “Vừa dễ thương VÀ giỏi nữa hả? Phải chi con mà sinh ra sớm hơn thì bà cô này đã cưỡm cháu luôn rồi!”
Đỏ mặt, tôi đẩy bản thân khỏi cặp vếu mà tôi nghi là có trường hấp dẫn của riêng nó. Thứ… vũ khí này nguy hiểm vkl.
Thiên thần bảo hộ của tôi, Durden, trông bình tĩnh hơn về những chuyện này và chỉ giơ ngón cái lên với tôi. Chú ấy ngầu thật.
Đêm nay trôi qua với bốn kẻ ngốc dành hầu hết cả đêm nay cố gắng thuần thục kĩ năng mà tôi vừa chỉ trong khi tôi ngủ ngon trong lều với mẹ mình.
________________________________________
Một vài ngày trôi qua, và cuối cùng chúng tôi cũng đã đến chân dãy núi Grand Mountains, và dãy núi này đúng thật như cái tên của nó.
Xuyên suốt chuyến đi, chỉ có Helen hạ thấp cái tôi mình xuống và hỏi tôi giải thích kĩ càng thêm về kĩ thuật đó. Tôi từ từ giải thích từng bước một để thực hiện chiêu thức đó. Tôi đi từ từ, giải thích cách canh thời gian giữa chân trái và phải như thế nào, và cách để cân bằng lượng mana đều cho cả hai chân để có thể bắn người về phía mong muốn. Suốt quãng thời gian tôi giải thích, tôi thấy ba kẻ ngốc còn lại cũng cố vểnh tai lên để nghe lén thông tin tôi cho cô Helen và gật đầu lia lịa.
Người đầu tiên thành công là cô Jasmine. Cô ấy như là tuýp người thiên tài lạnh lùng, tôi đoán vậy.
Có lần cô ấy kéo tôi sang một bên, đỏ mặt, trong khi tôi đang đọc sách và học viết ở sau xe với mẹ và kêu tôi quan sát cô ấy thử.
Chúng tôi phải dừng lại một chút để cỗ xe không bỏ xa chúng tôi. Sau khi thực hiện thành công chiêu thức tôi chỉ, tôi vỗ tay hoan hô cô “Tuyệt vời! Cô học được nó nhanh thật!”
Đó chỉ là một trong những kĩ thuật cơ bản nhất mà tôi tạo ra, nhưng tôi sẽ chẳng đời nào đi nói cô ấy điều đó.
Cô ấy trả lời một cách ngắn gọn, “Cũng dễ ấy mà.” Nhưng đôi môi vểnh lên mỉm cười và mũi cô nhúc nhích một cách đầy tự hào lại nói khác.
Haha, cô ấy đang vui đây.
Lúc mà chúng tôi đến chân dãy núi Grand Mountains, cả bốn kẻ ngốc còn lại cuối cùng đã học được chiêu thức đó, và tinh chỉnh nó để phù hợp với lối đánh của họ.
Bước tiếp theo của hành trình là đi lên dãy núi. May mắn thay, có một con đường rộng đủ để hai cỗ xe đi vòng quanh ngọn núi, cuối cùng dẫn đến cổng dịch chuyển tức thời trên đỉnh.
Cỗ xe phía trước bao gồm Durden, người giữ dây cương ở phía trước, với cha bên cạnh chú ấy để trò chuyện và phụ giúp. Cỗ xe đó mang theo hầu hết hành lý của chúng tôi. Helen hiện đang ngồi trên nóc chiếc xe ngựa thứ hai, chiếc tôi đang đi, do thám bất kỳ sự bất thường nào. Angela ngồi trong xe ngựa với mẹ và tôi, Adam thì đi bộ phía sau, bảo vệ sau lưng chúng tôi. Còn cô Jasmine thì lái xe ngựa, tôi tiếp tục chú ý cách cô ấy quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi, gần như phát ra những âm thanh *jiii*. Chẳng lẽ cô ấy đang mong đợi tôi chỉ cho cô ấy thêm những kỹ thuật khác của tôi hay gì khác à không? Mỗi khi mắt tôi chạm ánh mắt của cô ấy, cô ấy nhanh chóng quay đầu lại phía trước.
Kukuku… bộ cô ấy năm tuổi à?
Nói về tuổi tác, tôi đã sang 4 tuổi trên chặng hành trình đến chân dãy núi Grand Mountains. Tôi không biết mẹ chuẩn bị một chiếc bánh khi nào hay thậm chí mẹ đã đặt nó ở đâu (hoặc nếu nó còn ăn được hay không!), nhưng tôi cũng chẳng phàn nàn, nở một nụ cười lớn và cảm ơn mẹ và mọi người khác. Trong khi mọi người ôm tôi hoặc vỗ nhẹ vào lưng, thì Jasmine khiến tôi ngạc nhiên khi cô ấy đưa cho tôi một con dao ngắn và nói đơn giản “quà đây.”
Aww cô ấy có quan tâm đến tôi! Muốn khóc thật.
Cuộc hành trình lên núi của chúng tôi khá êm ả. Tôi đã dành nhiều thời gian để đọc cuốn sách của mình về thao túng mana, cố gắng tìm sự khác biệt nào giữa mana và ki. Cho đến nay, hai thứ này có vẻ khá giống nhau ngoại trừ, trong một số trường hợp hiếm hoi, mana của một pháp sư Augmenter có thể mang theo đặc tính của các nguyên tố. Đọc tiếp, tôi nhận thấy rằng để những người mới bắt đầu có thể hiểu được điều này, nó sẽ không giống như những gì bạn thấy khi pháp sư Conjurers thi triển phép, mà là giống như chất lượng của từng nguyên tố riêng biệt.
Ví dụ, một pháp sư Augmenter, giả dụ là anh ta có khả năng tương thích bẩm sinh với Hỏa hệ, sẽ có mana với tính cháy nổ khi sử dụng. Thủy hệ sẽ có mana với tính chất hài hòa, linh hoạt. Thổ hệ sẽ có mana với tính chất vững chắc và kiên cố. Cuối cùng, Phong hệ sẽ có mana mang tính chất sắc bén.
Điều này lạ lùng thật. Ở thế giới cũ của tôi, những loại tính chất này trong Ki không liên quan gì đến các nguyên tố mà là cách sử dụng Ki. Định hình ki thành các góc nhọn và các lưỡi sắc bén được gọi là “Phong hệ”, trong khi vận mana vào một điểm duy nhất và cho nó bùng nổ vào giây phút cuối sẽ biến nó thành “Hỏa hệ” và tương tự. Mỗi thí sinh đều có sở thích và sử dụng phong cách chiến đấu khác nhau nhưng tôi không nghĩ là nó lại hiếm đến vậy. Cách sử dụng ki cơ bản nhất là cường hóa cơ thể và vũ khí.
Tôi sẽ phải kiểm tra điều này với mana trong tương lai. Bị mắc kẹt trong một cơ thể 4 tuổi với sự giám sát liên tục của những người lớn đáng ngờ khiến việc tập luyện thực sự rất khó khăn.
Tôi tiếp tục đọc khi đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của Helen.
“CƯỚP! CHUẨN BỊ GIAO CHIẾN!” Cô ấy la lên, sau đó là một đống tiếng bước chân rầm rầm phát ra từ phía bên phải và sau lưng chúng tôi.
“Hãy các phong tinh linh, hãy nghe theo ta. Ta ra lệnh cho các ngươi bao quanh và tạo màn bảo vệ. Rào Chắn Gió!” Ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng gió hình thành nên một cơn lốc bao quanh mẹ, Angela và tôi. Rồi cơn gió biến thành một quả cầu che chở cho chúng tôi.
Angela giơ gậy phép lên và tập trung giữ cho rào chắn đứng vững trong khi hàng loạt cung tên bắn vào chỉ để bật ngược ra.
Mẹ tôi kéo tôi lại gần, cố gắng che chở cho tôi trước bất kì thứ gì có thể lọt qua. Rào chắn vẫn còn đứng vững nhờ Angela.
Chỉ trong tích tắc, lớp bạt che trên cỗ xe rách tơi tả, và tôi có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
Chúng tôi đã bị bao vây.