Chương 7: Mong Ước Nhỏ Nhoi

Tôi có thể thấy có ít nhất 30 tên cướp. Tình cảnh hiện tại có vẻ khá tồi tệ, vì cả phía trước và phía sau của chúng tôi đều bị bao vây bởi những tên cướp cầm kiếm, giáo và vũ khí cận chiến khác. Trên sườn núi bên phải chúng tôi, có các cung thủ sẵn sàng xả cung xuống chúng tôi và bên trái chúng tôi là mép núi với sương mù lờ mờ như muốn vẫy gọi chúng tôi.

Jasmine, Durden và cha tôi dường như vẫn ổn, không có vết thương rõ ràng nào, nhưng cô Helen có khuôn mặt hơi tái nhợt vì có một mũi tên nhô ra khỏi bắp chân phải.

Một gã đầu trọc với nhiều vết sẹo khiến khuôn mặt như bị biến dạng và cơ thể to lớn như một con gấu, mang theo một chiếc rìu khổng lồ lên tiếng.

"Xem chúng ta có gì ở đây này. Khá lắm anh em. Chỉ để phụ nữ và thằng nhóc đó còn sống. Cố gắng đừng làm chúng bị sẹo quá nhiều. Hàng hóa bị hư hỏng sẽ bị giảm giá đấy.

Hàng hóa? Bán?

Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng lên và cứng ngắc lại vì một cơn thịnh nộ mà đã khá lâu rồi tôi không cảm thấy.

Thằng khốn mập ȶᏂασ này! Sao mày dám!

Tôi đã sẵn sàng lao về phía tên côn đồ đó mà gần như quên mất rằng bây giờ tôi chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi.

“Chỉ có 4 pháp sư và không ai trong số chúng là Conjurer! Những kẻ còn lại là chiến binh bình thường thôi!” Cha tôi hét lên.

Nhìn dao động mana nhẹ xung quanh cơ thể của người khác có thể giúp ta phân biệt người thường với pháp sư, nhưng đó chỉ là khi bạn có thể tập trung đủ tốt. Ngoài ra, cũng có thể đoán họ là một Augmenter hay Conjurer dựa trên thể chất và vũ khí mà họ cầm trên tay.

Nhanh chóng quay trở lại những ngày còn làm thám hiểm gia trước đây của mình khi còn là chỉ huy nhóm Twin Horns; cha tôi đeo găng tay sắt vào và hét lên. “Lập đội hình phòng thủ!”

Adam nhanh chóng đến đứng ở phía sau chúng tôi, giơ ngọn giáo sắc nhọn lên, trong khi Jasmine và Helen nhanh chóng đến bên trái chúng tôi với cả hai vũ khí của họ trên tay, đứng trước mặt bọn tôi. Cha tôi và Durden đứng đối mặt với sườn núi, chọn vị trí có thể che chắn cho chúng tôi khỏi các cung thủ trên cao. Angela duy trì vị trí của mình, nhưng rồi cô đứng dậy và chuẩn bị một câu thần chú khác trong khi cô giữ cho rào chắn gió hoạt động.

“Nghe lệnh ta hỡi các thổ tinh linh và bảo vệ đồng minh của ta; không được phép để họ bị thương. Tường Đất!”

Mặt đất rung lên ầm ầm khi một bức tường đất dài 4 mét trồi lên từ mặt đất, cong lên trước mặt Durden.

Ngay lúc đó, cha tôi xông lên phía trước và nâng đôi găng tay lên để đỡ đống mũi tên, lao về phía các cung thủ của kẻ thù.

Một lát sau, Angela hoàn thành niệm chú phép của mình và giải phóng một luồng gió mạnh nhắm vào phía trước và phía sau con đường. Như hiểu ý, Adam và Jasmine liền đi theo sát sau câu thần chú gió đó, đối mặt với kẻ thù đang bị choáng và cố gắng chặn những lưỡi dao. Helen ở lại phía sau, giương cung lên và cường hóa đầu tên trong một ánh sáng xanh huyền ảo.

Đội hình này khá lý tưởng trong việc bảo vệ hàng hóa có giá trị cao, hoặc V.I.P., với hai lớp bảo vệ từ Conjurer và một pháp sư cung thủ sẵn sàng bắn hạ bất cứ ai có thể để vượt qua hàng tiến công của Adam, Jasmine và Cha.

“Có mấy tên đang đến đó Helen!” Adam hét lên khi chú ấy né được một cây gậy chùy đập mạnh xuống mặt đất nơi chú đứng trước và nhanh chóng lia kiếm chém vào cổ họng tên cướp kém may mắn đó. Mắt hắn ta mở to khi hắn tuyệt vọng thả vũ khí xuống và cố gắng ôm vết thương chí mạng bằng tay, máu tuôn ra qua khe hở giữa các ngón tay.

Trong khi đó, một gã đàn ông trung niên cộc cằn cầm mã tấu lao về phía Angela, cố gắng phá vỡ câu thần chú. Mặc dù phép thuật lưỡi kiếm gió không đủ mạnh, nhưng nó có thể phân tâm Angela nên cần phải ngăn đòn đó lại ngay tức khắc.

Tôi cố gắng giải thoát bản thân khỏi vòng tay của mẹ để chặn người đàn ông trước khi hắn có thể kịp tấn công Angela, nhưng trước khi tôi có thể tách mình ra khỏi Mẹ và lấy thanh kiếm gỗ của mình, mọi thứ đã kết thúc.

Một tiếng “Vυ"t” xé gió vang lên. Mũi tên do Helen bắn ra có lực đủ mạnh để xuyên qua bộ giáp bằng sắt của tên đó và nhấc hắn ta lên và đẩy hắn bay lùi lại vài mét trước khi găm chặt hắn ta xuống đất.

Ghi chú. Đừng bao giờ chọc giận cô Helen.

Rút thêm mũi tên khác, Helen nheo mắt. Tôi có thể thoáng thấy mana tụ tập ở mắt phải của cô khi cô ấy nhắm mắt lại. Sau đó là một tiếng “Vυ"t” khác vang lên. Mũi tên được cường hóa bay xé gió, bỏ qua mọi sức cản của không khí và bay đến trước một tên chiến binh khác.

Gã này này làm tôi nhớ đến một Durden nhưng nhỏ con hơn, ngoại trừ có nhiều cơ bắp và khuôn mặt nham hiểm hơn nhiều. Hắn ta trợn mắt tập trung và chặn mũi tên với thanh kiếm khổng lồ có cùng chiều cao với hắn. Với một âm thanh khiến tôi nghĩ đến một viên đạn bắn vào kim loại, tên chiến binh đó bị đẩy lùi khoảng một mét nhưng không hề hấn gì vì hắn ta găm cây đại đao của mình xuống đất, và giảm lực va chạm bằng đôi chân của mình. Tuy nhiên, trước khi hắn ta còn có cơ hội làm bất cứ điều gì khác, một mũi tên khác đã bay thẳng vào trán hắn ta, hút hết sự sống khỏi mắt hắn.

Trong khi đó, Jasmine thì đang chiến đấu dữ dội với một tên Augmenter sử dụng một cây roi dài. Jasmine gặp bất lợi vì hai con dao găm của cô có tầm tấn công ngắn, cô phải tập trung cao độ để tránh những chuyển động thất thường của cây roi. Kẻ thù dường như hiểu được rằng cô đang gặp khó khăn, nên hắn chêm thêm một vài lời khıêυ khí©h trong khi liếʍ đôi môi nứt nẻ của hắn. “Ta sẽ đảm bảo chăm sóc tốt cho cô trước khi bọn ta bán cô đi như một nô ɭệ. Đừng lo lắng, đến khi ta huấn luyện xong, cô sẽ quỳ xuống cầu xin ở lại với ta thôi!” Và tiếp tục liếʍ lên môi.

Tôi rùng mình và siết chặt nắm đấm của mình trong bực bội vì không thể làm được gì. Chống lại một tên chiến binh, tôi có thể có thể chiến thắng đấy, nhưng chống lại pháp sư Augmenter trưởng thành? Tôi không đủ tự tin có thể giành được chiến thắng.

Chẳng lẽ tôi phải đứng nhìn trong khi mọi người liều mạng bảo vệ chúng tôi? Tôi không thể làm gì được sao? Tôi chỉ có thể nghiến răng và chịu đựng.

Bức tường đất đang đứng vững trãi không có mũi tên nào có thể xuyên qua. Với bàn tay trái hướng về phía bức tường đất, chú ấy vận một luồng mana liên tục vào nó để giữ cho nó không bị sụp đổ. Durden sau đó tạo ra một khe nhỏ ở giữa bức tường để anh ta có thể nhìn thấy cha tôi và các cung thủ đang cố gắng chạy tán loạn để trốn.

“Hãy nghe lệnh con hỡi Đất Mẹ. Đâm xuyên qua các kẻ thù của con. Đừng để bất kì ai trong số chúng sống. Gai Đất!”

Gần như ngay lập tức, một tá gai đâm lên từ mặt đất, nhắm vào cung thủ. Trong khi một số tên xoay sở để tránh các gai đất, nhiều tên bị găm xuyên người, tiếng hét của chúng chỉ kéo dài trong tích tắc trước khi từ bỏ nhân gian.

Durden có vẻ khá kiệt sức sau khi thi triển câu thần chú đó; tôi có thể thấy một vài giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên khuôn mặt chú.

Mẹ đưa tôi ôm tôi chặt hơn. Không có ai từ phía chúng tôi bị thương sau khi Helen buộc lại vết thương trên bắp chân. May mắn thay, mũi tên đó không ghim sâu nhờ cường hòa cơ thể. Khi cô băng bó vết thương lại, máu đã ngừng chảy. Nhưng trong suốt khoảng thời gian này, mẹ tôi có vẻ mặt hốt hoảng liên tục, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng, đầu mẹ luôn ngó dọc xuôi, cố gắng để ý bất cứ điều gì có thể gây hại cho chúng tôi.



Mặc dù ban đầu tôi có chút bối rối, nhưng rồi tôi cũng lờ đi. Xét về mặt tinh thần, vì bà không còn làm một thám hiểm gia đã quá lâu rồi, không như cha tôi, có lẽ bà không quen với những tình huống như thế này và chỉ đang lo lắng cho chúng tôi.

Trận chiến đang đến dần đến đỉnh điểm. Nhóm cướp đã không hề nghĩ rằng mọi thành viên trong nhóm của chúng tôi đều là pháp sư hàng xịn. Tất cả các chiến binh cận chiến đã chết hết, những tên duy nhất còn sống là bốn pháp sư và một vài cung thủ rải rác trên đường chạy trốn.

Jasmine vẫn gặp rắc rối với tên sử dụng roi bệnh hoạn đó, nhưng hắn ta gần như không còn kiêu ngạo nữa, người đầy các vết cắt và bầm tím trên cơ thể, máu tuôn ra.

Adam thì đang giao chiến với một tên Augmenter xài song kiếm. Phong cách chiến đấu của Adam khiến tôi nhớ đến một con rắn, với cơ thể linh hoạt và những chuyển động đột ngột. Chú ấy được coi là một trong những pháp sư Augmenter Thủy hệ hiếm có. Cường hóa thân cây giáo để nó trở nên linh hoạt hơn, các đòn tấn công của chú ấy rất ảo diệu, tạo ra nhiều ảo ảnh của cú đâm và chém. Chú ấy dường như đang thắng thế trước đối thủ của mình khi tên xài song kiếm đang chảy máu từ những vết thương đầy khắp người, tuyệt vọng chống đỡ các đòn tấn công như vũ bão kia.

Một tiếng nổ rền vang đất trời làm tôi quay mặt khỏi trận chiến của Adam. Cha tôi nằm dài trên những mảnh vụn của những gì còn sót lại của câu thần chú Tường Đất và đang chật vật tự đứng dậy, máu chảy xuống từ bên cạnh môi.

"Cha!!"

Tôi lao ra khỏi rào chắn gió và quỳ trước mặt Cha.

"Anh yêu!"

Mẹ tôi sớm theo sau và bắt đầu niệm thần chú chữa trị.

"Hực! Alice, nghe anh này. Khoan hãy chữa trị cho anh vào lúc này. Nếu em sử dụng thần chú chữa trị ngay bây giờ, bọn chúng sẽ biết em là pháp sư Emitter và sẽ cố gắng tiếp cận em. Bọn chúng sẽ sẵn sàng hy sinh thêm đồng bọn của mình nếu chúng biết điều đó!”

Mẹ tôi lờ đi và tiếp tục niệm chú, lắc đầu trong tuyệt vọng. Tất nhiên là mẹ sẽ không nghe lời ông rồi.

Cha quay sang tôi sau khi từ bỏ cố gắng thuyết phục vợ mình.

“Art, hãy lắng lắng nghe cha thật cẩn thận. Sau khi phép chữa trị được kích hoạt, bọn chúng sẽ cố gắng bắt mẹ con bằng mọi giá. Sau khi cha được chữa lành đủ, cha sẽ quay trở lại để thu hút chú ý từ tên cầm đầu và cố gắng kéo dài thời gian. Cha nghĩ cha có thể đánh bại hắn ta, nhưng cha sẽ không thể làm thế nếu phải lo lắng cho sự an nguy của hai người. Đưa mẹ con xuống cuối đường và dừng lại ở đó; Adam sẽ mở đường cho cả hai.”

“Không, cha! Con sẽ ở lại với cha. Con có thể chiến đấu! Cha đã thấy con rồi! Tôi có thể giúp!" Trưởng thành con c*c. Lúc này, có thể tôi hành động như đứa trẻ 4 tuổi thực sự, nhưng tôi đéo quan tâm. Tôi sẽ không bỏ lại phía sau gia đình yêu quý của mình và những người đồng hành mà tôi đã gắn bó rất nhiều trong tuần rưỡi vừa qua.

“NGHE CHA ĐI ARTHUR LEYWIN!” Father thét gầm lên. Đây là lần đầu tiên tôi nghe ông ấy dùng giọng này; giọng mà ông chỉ sử dụng trong những tình huống tuyệt vọng.

“Cha biết con có thể chiến đấu! Đó là lý do tại sao ta tin tưởng giao mẹ cho con. Hãy bảo vệ mẹ và đứa con trong bụng mẹ. Ta sẽ đuổi theo cả hai sau khi việc này kết thúc.”

Bùm…

Bảo vệ mẹ và đứa con trong bụng mẹ …

Mọi thứ đều đã rõ ràng. Lý do tại sao mẹ lại có vẻ mặt hốt hoảng đến thế. Lý do tại sao mẹ tôi lại ôm chặt tôi trong khi chẳng có gì gần chúng tôi. Và cũng là lý do tại sao cả hai Durden và Angela cùng thi triển phép phòng vệ thay vì một.

Mẹ tôi đã có thai.

“Cha đã định sẽ nói với con khi chúng ta đến Xyrus nhưng có lẽ…” Không kịp kết thúc câu nói của mình, cha chỉ nhìn tôi mệt mỏi; vẫn còn tái nhợt vì cú đánh mà ông nhận được từ ông hói cầm đầu mang rìu kia.

“Được rồi, con sẽ bảo vệ mẹ.”

“Đúng thế. Vậy mới là con trai của ta."

Mẹ tôi đã hoàn thành thần chú của mình vào lúc này và cả bà và bố tôi đều phát sáng trong ánh sáng trắng vàng rực rỡ.

“Có một Emitter! Đừng để ả ta thoát được!”

Tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay mẹ của tôi bằng cả hai tay và kéo bà di chuyển trong khi cường hóa bản thân bằng mana.

Chúng tôi đến khu vực Adam và tên cầm song kiếm đang giao chiến dưới cuối con đường.

“Art, nhanh lên, ta sẽ cầm chân hắn!”

Tên sài song kiếm bực bội vì không thể tiếp cận tôi hay mẹ vì Adam. Chúng tôi chóng đi xuống con dốc thì tôi bỗng nghe một tiếng *vυ"t* từ phía bên trái. Hành động theo bản năng, tôi nhảy lên, giơ thanh kiếm gỗ lên và cường hóa cả cơ thể lẫn thanh kiếm để chặn mũi tên đang bay tới.

*Paa! *

Khi mũi tên va chạm với thanh kiếm gỗ, cơ thể tôi bay ra sau. May mắn thay, mũi tên không được cường hóa bằng mana nên sau khi tôi lộn ngược lại để phân tán lực, tôi lúng túng hạ cánh trên đôi chân của mình, dùng tay để dừng lại, vứt bỏ những gì còn lại của thanh kiếm gỗ .

“Cái đé-Ugh!”



Đó là tất cả những gì tôi nghe được từ cung thủ trước khi hắn ta bị một mũi tên được bắn bởi Helen găm thẳng vào đầu.

"ĐI NHANH LÊN!" Cô kêu lên, lấy ra một mũi tên khác và bắn vào tên thủ lĩnh của bọn cướp để hỗ trợ cha tôi.

Lạ thật.

Hiện tại, Jasmine, Adam và cha tôi (cùng Helen) đều đang chiến đấu với các Pháp sư phe chúng.

Không phải là có bốn tên ư?

“Damien! Quên kế hoạch đi, đừng để bọn chúng sống!” Tên cầm đầu đột nhiên hét lên.

Hắn ta đang nói chuyện với ai thế?

“…nghe theo lệnh ta và cuốn sạch tất cả! Thủy Pháo!"

Từ sườn núi, một trong những cung thủ rải rác chạy trốn giương tay lên và nhắm vào tôi và mẹ. Chúng tôi đã bị lừa. Hắn ta ngụy trang bản thân trong lúc hỗn loạn. Hắn ta không phải là một cung thủ hay thậm chí là một Augmenter. Hắn ta là một Conjurer!

Đ!t cụ.

Tôi đã không có nhiều thời gian để phản ứng trước khi một quả bóng nước áp lực lớn, rộng vài mét đang đến gần.

Tôi có thể làm gì giờ?

Bên phải tôi là mẹ và bên trái tôi là Adam và đối thủ của chú ấy không xa lắm; và đằng sau tôi dĩ nhiên là rìa núi. Ngay cả khi tôi có thể tránh được đòn đó, mẹ tôi sẽ không thể né được và rơi xuống vách núi.

Tôi nên làm gì đây?

“Mẹ kiếp chứ!” Tôi gầm lên.

Vận tất cả số mana còn lại trong cơ thể đáng nguyền rủa này, tôi đẩy mẹ tôi ra, đẩy cả hai chúng tôi ra khỏi quỹ đạo bay của đòn tấn công.

Tôi nhanh chóng nhận ra cơ thể nặng 40 pound của mình không đủ lực để đẩy cả hai ra khỏi tầm bắn của quả cầu nước đó.

Hết lựa chọn rồi!

Nếu tôi chết, thằng chó đó phải đi theo tôi!

Tôi tập trung mana vào tay của mình và đẩy mẹ tôi ra xa khỏi tầm bắn. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như chuyển động chậm lại khi mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi trong hoảng loạn và hoài nghi. Bà có thể bị bầm tím khá nặng từ cú đẩy, nhưng bà sẽ ổn thôi, nhưng chỉ khi tôi có thể giải quyết tên Conjurer kia.

Tôi tháo vỏ dao mà Jasmine đưa cho tôi từ thắt lưng của mình và vận mana vào đó. Những gì tôi cố gắng làm, tôi đã làm với ki trong thế giới cũ của mình nhiều lần nhưng chưa bao giờ thử với mana.

Sau khi vận mana vào con dao, tôi ném nó đi như một chiếc boomerang, nhắm nó vào tên Conjurer vẫn tập trung sự chú ý của mình vào quả cầu nước. Vòng qua mép quả cầu nước, con dao đâm thẳng vào chân pháp sư.

Vãi cứt! Vậy sao gϊếŧ được hắn ta. Kế hoạch B.

Kế hạch B để đề phòng cú ném ban đầu của tôi không thể gϊếŧ được hắn. Tôi đã thành công khi đánh cược thực hiện Kế hoạch B, và đã tạo ra một dây mana mỏng gắn vào con dao, hiện đang vướng vào chân tên Conjurer kia, trong tay tôi.

"CLGT!?" Tên pháp sư hét lên đau đớn khi con dao cắm sâu vào chân.

Mất tập trung, quả cầu nước mất hình dạng, nhưng thật không may, vẫn còn một dòng nước đủ mạnh để đẩy tôi ra khỏi vách đá.

Tôi kéo mạnh sợi dây mana. Gã pháp sư bị kéo với phía tôi bởi lực kéo và lực đẩy từ quả cầu nước bắn tôi ngược ra sau.

Thôi rồi lượm ơi. Tôi chỉ biết nhìn trận chiến đang diễn ra xung quanh mình. Cha và Helen đã gϊếŧ được tên cầm đầu. Angela thì hỗ trợ Jasmine để xử tên dùng roi trong khi Durden thì chạy về phía mẹ tôi.

Cảm ơn nhé, chú Durden. Mẹ sẽ ổn trong tay chú ấy. Mọi người sẽ ổn thôi.

Điều duy nhất tôi hối tiếc là không thể thấy đứa em bé bỏng của mình.

Và thế, mọi thứ tối dần đi; thứ cuối cùng tôi thấy là tên conjurer đang tuyệt vọng rút con dao ra trong khi rơi xuống vách núi, vào trong khoảng không vô tận cùng tôi.

Mẹ kiếp chứ… tôi luôn muốn trở thành một người anh trai.