Chương 2: Mềm mại đến khiến người khác tan chảy

Người đàn ông đứng lên, cười nói: “Vậy thì anh cũng gọi em là Nhuyễn Nhuyễn! Chị gái em thường nói với anh về em đấy.”

Dư Nhuyễn hơi ngượng ngùng gật đầu, không quá quen với chuyện ở trong nhà có người đàn ông lạ nên nhanh chóng thay giày. Đứng dậy, sau đó ngượng ngùng cười với anh rể: “Cảm ơn anh rể, chị gái có khen em sao?”

Dư Anh liếc mắt nhìn em gái: “Khen! Sao lại không khen chứ! Khen em là người không thể bớt lo nhất ở trong nhà!”

Dư Nhuyễn cố tình bĩu môi tỏ vẻ không vui, ngồi xuống cạnh chị gái, ôm chị gái nũng nịu: “Sao lại như vậy được chứ, em rõ ràng là người ngoan nhất…” Nói xong, cô còn lắc lắc cánh tay của chị gái, dính người vì đã lâu không gặp chị gái để làm nũng. Giọng nói mỏng manh, có chút dịu dàng đặc biệt chỉ có một người con gái: “Sao lâu thế này chị mới trở về, em nhớ chị quá! Chị có mang quà về cho em không? Hừm ~ kì thi này em đạt điểm rất cao ờ, có phần thưởng nào không?”

Dư Anh không chịu thua dáng vẻ này, còn không thương tiếc đánh vào đầu em gái mình một cái ba: “Em làm bài rất tốt sao? Vậy em nói chị nghe thứ hạng của em đi?”

Nói xong không khỏi đau đầu, điểm số rất quan trọng đối với học sinh lớp mười hai, cô em gái này từ nhỏ đã ngốc nghếch, ngọt ngào, giống như không lo lắng bất cứ chuyện gì khiến cô phải thường xuyên cau mày.

Anh rể ngồi ở bên kia, nghe em vợ nói chuyện phiếm cùng với vợ, giọng nói nhõng nhẽo của cô gái lọt vào tai, cơ thể nhịn không được mà tê dại, trong lòng thầm mắng một tiếng. Không ngờ em vợ lại thế này.

Trắng nõn, non nớt, mềm mại.

Thật ra, đúng là anh rể có thường nghe vợ kể về cô em vợ này. Nhưng hầu hết đều nói cô em gái này tầm thường như thế nào, điểm số bình thường, chẳng có gì đáng chú ý, chẳng có gì đáng xem ngoại trừ khiêu vũ. Hơn nữa mặc dù có thể khiêu vũ, nhưng Dư Nhuyễn chỉ được phát triển như một sở thích, cũng không thể được gọi là trình độ chuyên nghiệp, trong mắt Dư Anh thì đó cũng là một đồ vật không ích lợi gì.

Nhưng hôm nay, tận mắt nhìn thấy Dư Nhuyễn, anh rể nghĩ mặc kệ ẩn ý gì đi nữa, thoạt nhìn Dư Nhuyễn lần đầu tiền thì nhất định sẽ khiến người ta sáng mắt, làn da trắng hồng phát sáng, nét mặt tinh xảo, giọng nói nhẹ nhàng, giống như cái tên “Nhuyễn Nhuyễn” của cô, mềm mại đến khiến người khác tan chảy.

Sau khi Dư Anh giảng đạo lý cho em gái mình xong, hài lòng đứng dậy, nói với chồng: “Em vào bếp giúp mẹ. Anh giúp em nói chuyện với em gái em vài câu. Anh tốt nghiệp trường loại tốt nên có thể thuận tiện dạy em ấy nên học như thế nào.”