Chương 10-1

《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành

Chương 10.1/ Manh mối bỏ sót

Sáng hôm sau, Thẩm Tầm vừa mới tắm rửa xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Ban đầu cô không muốn mở cửa, nhưng trong lúc hoảng loạn, cô lại làm đổ chiếc cốc đựng bàn chải đánh răng, chiếc cốc sứ rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Sau đó, lại nghe thấy Trương Tử Ninh hét lên từ bên ngoài. "Chị Tầm, chuyện gì xảy ra, chị không sao chứ?"

Cô căng da đầu trả lời. "Làm rơi cái cốc. Tôi còn đang rửa mặt, tìm tôi có việc gì sao?"

"Có người từ Bắc Kinh gửi cho chị một hộp đồ, em mang tới cho chị."

"Cứ để ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ tự lấy."

"Cái hộp này khá nặng, để em đem vào cho chị." Trương Tử Ninh vẫn tha thiết đứng đợi ngoài cửa. "Không sao, chị đi rửa mặt trước đi, em đợi ngoài cửa lúc nào thuận tiện thì mở cửa cho em."

Trên trán Thẩm Tầm hiện lên một vệt đen vô hình, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trong phòng, lại thấy anh ta bình tĩnh cười cười, tựa hồ hoàn toàn hết cách, là người đứng ngoài cuộc.

Cô xoay người, chậm rãi mở khóa cửa, hé cửa một cái, cười gượng với Trương Tử Ninh. "Thật ngại quá, tôi vẫn chưa trang điểm, cậu cứ đặt ở đấy, tôi tự lấy ..."

“Chị Tầm nói đùa thôi, cho dù không trang điểm chị vẫn đẹp như tiên nữ vậy ." Trương Tử Ninh một bên ba hoa, ép Thẩm Tầm qua một bên, ôm cái hộp chạy vào trong phòng.“Hơn nữa, làm sao có thể để --"

"Sống..." hai chữ nhất thời nghẹn ở cổ họng, Trương Tử Ninh đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước ba mét, cái hộp trong tay thiếu chút nữa trượt xuống rơi trúng chân.

"Lão.. lão đại." Trương Tử Ninh lắp bắp nói, vẻ mặt như đυ.ng phải quỷ. "Anh tại sao lại nằm ở trên giường?"

Trình Lập nửa dựa vào đầu giường, hai chân dài lười biếng bắt chéo, ánh mắt từ màn hình điện thoại chuyển đến trên mặt, nhàn nhạt nói. "Giường không phải để nằm sao?"

Trương Tử Ninh sửng sốt – logic có vẻ ổn, giống như không có vấn đề gì.

Nhưng là, nhưng là! Từ từ! Anh ta cảm thấy trong lòng như đang trải qua một cơn bão dữ dội — điều mà anh ta muốn hỏi là, mới sáng sớm thế này, tại sao, tại sao lão đại lại nằm trên giường của chị Tầm? Hơn nữa, chiếc áo sơ mi có hai nút lỏng lẻo, trông rất phản cảm?

"Tử Ninh, không muốn đặt hộp xuống sao?" Thẩm Tầm ở bên cạnh yếu ớt nhắc nhở. "Tay của cậu giống như đang run."

"Ồ." Trương Tử Ninh như mộng du đặt thùng giấy xuống, đứng tại chỗ, nhìn Trình Lập với vẻ mặt bình tĩnh, lại nhìn Thẩm Tầm với gương mặt ửng đỏ.

"Tầm Bảo, em pha cho cậu ấy một tách trà. Anh nghĩ cậu ấy muốn ở lại trò chuyện." Trình Lập đặt điện thoại xuống, nhìn Thẩm Tầm mỉm cười.

"Không, không cần!" Trương Tử Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa lui về phía sau một bên vùng tay, không cẩn thận đυ.ng vào một cái ghế dần dần đi ra xa. "Em không uống trà, em chưa bao giờ uống trà."

Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng chặt lại, trong hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn.

“Tình huống nguy hiểm, bọn họ sẽ biết." Thẩm Tầm cắn môi, lỗ tai nóng bừng. “Em sớm đã nói anh nên rời đi."

"Biết thì biết." Trình Lập đứng dậy, dùng đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô. “Hay là em muốn ăn không muốn nhận ra?"

Thanh âm của anh khàn khàn, giống như đầu ngón tay lướt qua dây đàn, khiến người ta run lên.

"Em lười nói chuyện với anh." Thẩm Tâm thở dài, tránh tầm mắt của anh, quay lưng đi kiểm tra thùng giấy.

"Này, em không biết Uy Tử là ai." Thẩm Tầm nhìn thông tin trên phiếu giao hàng, có chút bối rối.

"Mở ra nhìn sẽ biết." Trình Lập bình tĩnh nói, đưa cho cô con dao rọc giấy trong ngăn đựng bút trên bàn.

Vừa mở hộp ra, Thẩm Tầm đã sửng sốt

Mặt trên của hộp được bao phủ dày đặc bởi một lớp bαo ©αo sυ, và có ít nhất hàng chục hộp.

Trình Lập nhận thấy sự kỳ lạ của cô, cúi đầu xuống sắc mặt anh trầm xuống, giây tiếp theo anh nhấc điện thoại lên, bấm số và mắng. "Dương Uy chó má nhà cậu."

Trước khi tiếng cười kiêu ngạo của bên kia cất lên, anh đã tắt điện thoại.

Thẩm Tầm quay đầu, yên lặng nhìn anh. "Cho nên, cái này là bạn bè của anh gửi cho em?"

Trình Lập nghiến rằng, thấp giọng chửi rủa cúi người lấy những chiếc hộp đủ loại đủ màu sắc ra, để lộ ra một gói bột ca cao.

Thẩm Tầm đếm tổng cộng hơn mười túi.

"Anh ba, anh là đang muốn xin lỗi, hay là muốn cho em béo?" Thẩm Tầm ngơ ngác nhìn chăm chăm, không khỏi thở dài một hơi. Chắc chắn, anh ấy là một người đàn ông thánh thần 100%, đơn giản và thô lỗ.

"Béo thì tốt hơn, ôm rất thoải mái." Trình Lập nghiêm túc trả lời. "Mặc dù bây giờ tuy có mọi thứ nên có, nhưng vẫn hơi gầy”.

Thẩm Tầm nhất thời nghẹn lại. "Anh ba, làm phiền anh lo lắng..."

Cô lấy hết bột ca cao đặt lên bàn, đứng dậy đưa hộp cho anh. “Cầm lấy đi, đủ cho anh có thể dùng mấy năm".

"Làm sao có thể?" Trình Lập nhìn khuôn mặt nghẹn ý cười của cô, khẽ mỉm cười, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. “Nỗ lực vẫn có thể tăng tốc độ tiêu thụ, hơn nữa chúng ta phải hỗ trợ đất nước mở rộng nhu cầu trong nước, Thẩm lão sư nói có phải không? Mấy nguyên lý kinh tế này em hiểu rõ hơn anh. Nào, chúng ta để riêng ra, mỗi người một nửa."

Một nửa cái đầu của một anh.

Cô rất muốn đội chiếc hộp lên đầu anh nhưng tiếc là do chênh lệch chiều cao nên không với tới được.

Anh đưa tay vuốt tóc cô, giống như vuốt lông một con thú cưng nhỏ. "Được, rửa móng vuốt, đi ăn sáng"

Bụng Thẩm Tầm cũng nhân cơ hội này mà xướng lên, cô quyết định thỏa hiệp với hiện thực, ngoan ngoãn chạy đi rửa tay.

Đang rửa mặt, liền nhìn thấy Trình Lập cũng vào phòng tắm, ngẩng đầu uống một ngụm nước súc miệng, dựa vào khung cửa súc miệng, lại dùng đôi mắt đen láy trong gương cười nửa miệng nhìn cô.

Điều khiến người ta khó chịu nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này —– Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy phòng tắm trở nên nhỏ hơn, nhiệt độ xung quanh hình như cũng tăng lên.

Cô hắng giọng, cố tìm chủ đề để giảm bớt căng thẳng: “Anh không rửa mặt sao?"

Một phút sau, Trình Lập cúi đầu nhổ nước súc miệng ra, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nhìn cô chậm rãi nói. “Hai tiếng rưỡi trước, anh tắm xong, em vẫn còn ngủ như một con heo".

Chú heo con ngủ say đến mức có hôn cũng không dậy được.

"Anh mới là heo". Thẩm Tầm mặt nóng bừng, nhưng nhìn anh đã chỉnh trang lại bộ dáng, đi ra cửa.

Trong hành lang, một người cao lớn chân dài, đã đi được mười bước, nhưng lại đột nhiên dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì đó.

Thẩm Tầm nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, tự hỏi, lại thấy tay phải anh hơi giơ lên, ngón tay hơi hơi mở ra.

Trong lòng thầm nghĩ, bước nhỏ chạy tới, đi tới sau lưng anh, chậm rãi thăm dò vươn tay trái ra, chỉ thấy bàn tay to kia thu lại, gắt gao nắm lấy tay cô.

Lúc này, nắng ấm, đàn chim nô đùa, gió hiu hiu thổi, hương hoa nồng đậm hơn.

Trên đường đến nhà ăn, đυ.ng phải hai đồng nghiệp trong văn phòng, Thẩm Tầm vô thức cố gắng gỡ tay anh ra nhưng bị Trình Lập giữ chặt. Khi hai người họ đi ngang qua, mặt cô đã đỏ bừng rồi.

"Buông ra, được không?" Cô cầu xin.

"Là em đưa tay cho anh." Anh trầm giọng nói.

"Rõ ràng.."

"Rõ ràng là sao?" Anh nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống cô.

Rõ ràng là anh quyến rũ cô.

Thẩm Tầm tức giận trừng mắt nhìn anh, thấy bộ dạng xấu hổ của cô, anh hơi cong khóe miệng, buông tay ra.

Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi theo anh.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng khi bọn họ bước vào nhà ăn, Thẩm Tầm cảm thấy nhà ăn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh. Cô nhìn lên thấy vẻ mặt của Trình Lập vẫn bình tĩnh như thường lệ. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy những ánh mắt xung quanh khiến mình có chút không thoải mái, vì vậy cô cầm di động lên giả vờ lướt mạng xã hội.

Trương Tử Ninh và những người khác đã phát hiện ra hai người họ từ lâu, xa xa liền bắt đầy phấn khích.

"Giang Bắc Giang Bắc, nhìn xem, bọn họ tới rồi, có phải hay không có chỗ không thích hợp! Hình như buổi sáng tôi nghe lão đại gọi chị Tầm là Tầm Bảo."

"Nhưng cảm giác không giống lắm. Hình như lão đại vẫn như trước. Về phần chị Tầm... chị ấy giống như, giống như... "

Nó giống như một con thú cưng nhỏ, mà lão đại đang dắt thú cưng đi dạo, trông có vẻ nhân nhà.

"Giống như cái gì." Vương Tiểu Mỹ có hóng hớt.

Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã đến nơi, Trương Tử Ninh nhìn Trình Lập cười. "Lão đại, em đi lấy đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì."

"Tôi vẫn như cũ, mang cho cô ấy một cái bánh bao rau, một cái bánh bao thịt, một quả trứng, một bát cháo, một bát sữa đậu nành".

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Thẩm Tầm yếu ớt nói. "Em ăn không được nhiều như vậy.."

"Trình đội, anh không hiểu con gái bọn em, phải giữ gìn dáng người." Vương Tiểu Mỹ nhịn không được xen vào. Cô ấy thầm nghĩ, lão đại đúng là một gã thô bạo, không hiểu tâm tư của phụ nữ.

Trình Lập hoàn toàn không để ý đến cô ấy, liếc nhìn Thẩm Tầm băng đối mắt đen, nhẹ nhàng nói.

"Không phải tối qua em nói rằng mình đói sao? Đừng sợ béo, ừm béo hơn một chút sẽ tốt hơn ".

Giang Bắc gần như phun ra một ngụm sữa đậu nành - có quá nhiều manh mối trong câu nói này.

Tuy rằng anh ta đã kìm lại, nhưng chỉ nghe thấy vài tiếng xì xào, các đồng nghiệp của đội khác trên bàn dài cũng không kìm được mà phun ra thứ trong miệng.

“Đi”. Trình Lập không động, ngẩng đầu nhìn Trương Tử Ninh còn đứng ở nơi đó, nhướng mày.

Vì vậy, trong suốt thời gian ăn sáng. Thẩm Tầm bị bao vây bởi ánh mắt của mọi người, họ dường như coi cô như hiện trường vụ án, lăn qua lộn lại mà thăm dò. Nhưng thủ phạm thực sự lại đang thản nhiên uống sữa đậu nành và lướt điện thoại. Trong hoàn cảnh như vậy, cô không biết mùi vị gì của đồ ăn, lại phải cố gắng ăn, nên khi chỉ còn một cái bánh bao, cô chỉ cắn một miếng là cảm thấy không ăn nổi nữa.

Cô đặt chiếc bánh bao hấp xuống, quay đầu nhìn Trình Lập bên cạnh, khẩn cầu nói. “Em thật sự không ăn được."

Giọng nói của cô mềm mại, đáng thương lại có chút mị hoặc, Trình Lập nhìn cô, ánh mắt động đậy.

Cô không cố ý đọc ánh mắt của anh, chỉ là bổ sung thêm một câu. "Thật sự không được."

Trong đầu không tự chủ được hiện lên một số hình ảnh không thích hợp đêm qua, xoa mi tâm, khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy bánh bao trong tay cô, cắn hai ba miếng liền ăn xong.

Thầm Tầm ngơ ngác nhìn yết hầu đang lăn của anh, nhất thời không nói nên lời, cái bánh bao đó cô đã cắn qua, anh thật sự không tránh, ngại... Nhưng mà, tại sao người đàn ông này khi ăn lại gợi cảm như vậy.

Nhìn thấy hành động của họ, Vương Tiểu Mỹ phấn khích đỏ mặt - đây là một nụ hôn gián tiếp!

Sau bữa ăn, Thẩm Tầm đi theo Trình Lập một đường vào tòa nhà văn phòng, nhưng anh không có vào văn phòng, khi đến của phòng họp, anh liếc nhìn tiểu tùy tùng của mình. "Thẩm Tầm".

“Hả?” Cô đột nhiên bị anh gọi bằng họ và tên, nhất thời không phản ứng gì.

“Chúng anh có một cuộc họp." Anhchỉ vào các thành viên trong nhóm phía sau cô.

Sau đó, Thẩm Tầm mới nhận ra rằng anh muốn cô tranh đi. Một số vụ án cần được giữ bí mật cho đến khi sự thật được đưa ra ánh sáng, trong ngành chống ma túy cũng có rất nhiều sự sắp xếp công việc bí mật, cô dù sao cũng là người ngoài cuộc.

Cô lặng lẽ gật đầu, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, nhẹ nhàng bước sang một bên, vẫy tay chào mọi người, rồi vẫy tay chào anh. Lúc xoay người, không quên nở nụ cười rạng rỡ.

Trình Lập ánh mắt rơi vào lưng cô trong ba giây, rồi quay người bước vào phòng họp.

Thẩm Tầm cũng không nhàn rỗi, Trịnh Thư Xuân tạm thời thêm một công việc cho cô - cơ quan mỗi một phó chủ tịch của Ngân hàng viết chuyên mục văn chương, cô ấy không giỏi tiếng Anh nên nhờ cô phiên dịch.

Gần mười giờ rưỡi, cô đứng dậy đi vào toilet. Khi đang bước vào, nghe thấy ai đó đang nói chuyện bên trong.

"Nghe nói Trình Lập và phóng viên kia hẹn hò, buổi sáng còn có người nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau ra khỏi ký túc xá."

"Nhanh như vậy? Xem ra đàn ông si tình trong cục chúng ta, không khó chinh phục như truyền thuyết nói".

"Đó là chuyện bình thường, người ta đã chết ba năm rồi, không thể hy vọng anh ta vĩnh viên thủ thân."

"Hừ, đáng thương nhất chính là Diệp Tuyết, đến bây giờ còn không biết hài cốt ở nơi nào, chậm rãi sẽ bị người khác quên mất."

Thẩm Tầm đứng sững tại chỗ, trong lòng dâng lên một tia bị thương xen lẫn một tia tức giận.

Hai nữ đồng nghiệp lần lượt đẩy cửa ra đυ.ng phải cô, cả hai đều sửng sốt, trên mặt có chút ngượng ngùng.