Chương 9-3: Có nhớ tới anh hay không

Chương 9.3 /Có nhớ tới anh hay không

Khi ngước mắt lên, cô bắt gặp khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tiến lại gần, lời nói chưa kịp nói ra đã bị anh dán chặt vào môi, nụ hôn nóng bỏng so với trước đây còn bá đạo và ác liệt hơn rất nhiều, cướp đi hơi thở của cô, khiến đầu óc cô rối bời.

"Tầm Bảo." Anh khẽ thở dài trên môi cô. "Em có nhớ anh không?"

Anh thực sự đã đổi xưng hô với cô. Hai từ ngắn ngủi ấy như để lộ nỗi nhớ mong , khao khát khiến tim cô run lên.

Cô rất muốn cầu xin anh, đừng hôn cô như vậy, đừng gọi cô như vậy. Nếu đã hạ quyết tâm không để ý đến anh, nếu đã quyết tâm chọc giận anh, không thể khuất phục, không thể chịu thua... sao có thể, sao có thể dễ dàng nhận thua và đầu hàng như vậy.

"Không." Cô giận dữ trốn về phía sau. "Không. Không một phút một giây nào cả."

“Nói dối." Anh cười như không như có nhìn cô chăm chăm, giọng điệu lười biếng, mạnh tay một cái, cô đã bị nhốt trong lòng anh. Thật tốt , một khi anh cúi đầu thu tay lại, anh muốn tất cả đều có, cơ thể mềm mại hương thơm ấm áp, chân thật không phải mộng ảo cũng không phải tưởng tượng.

“Tầm Bảo vừa ăn kẹo sao? Ngọt quá." Anh chống trán cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn, giống như đang thuyết phục giáo viên. "Nào, để anh nếm thử lại xem".

“Biến đi, đồ sắc lang". Cô thẹn quá thành giận đưa tay muốn đẩy anh, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô ấn nó vào tường.

“Ồ?" Anh khó hiểu cau mày, khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối quyến rũ như ma quỷ. "Tại sao em không để anh hiểu rõ bản thân mình hơn, anh có bao nhiêu sắc đâu?"

Không chút do dự, mỗi lưỡi nóng bỏng nếm trải từng mùi vị trong miệng cô, bàn tay to di chuyển ngang ngược bắt nạt mỗi một tấc mềm mại của cô, cô giống như một con búp bê bị ăn mòn trái tim và linh hồn, suy nghĩ một mãnh tan rã, mặc anh dụ dỗ ,mặc anh sử dụng.

Khi làn da trần trụi chạm vào nhau, cô thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da màu lúa mì, ẩn chứa sức mạnh nguy hiểm, muốn trốn, lại bị anh khóa chặt eo.

“Nói đi, em có nhớ anh không?" Anh tiếp tục câu hỏi vừa rồi, nhất định muốn nghe câu trả lời của cô.

“Còn anh, anh có nhớ em không?" Cô cả người run rẫy, nhưng cô vẫn muốn thách thức anh.

"Tầm Bảo lợi hại, còn biết đặt lại câu hỏi." Thật là một cô bé ngây thơ, nhưng lại nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Khóe miệng anh nở một nụ cười tà ác, đôi mắt đen nheo lại, nhìn chăm chăm vào cô như một con báo đang sẵn sàng tấn công.

Đôi mắt cô đột nhiên mở to - ngay lúc đó, anh đã xông vào cơ thể cô. Anh từ trên cao liếc nhìn cô, dừng mọi cử động, tàn nhẫn mà thưởng thức bộ dáng như tra tấn của cô. Cơn đau nhạt dần, cơn ngứa nhẹ đến... Cô cắn môi, suýt nữa thì bật khóc.

“Em có nhớ anh không?" Anh nhẹ giọng hỏi, giọng khàn khàn mơ hồ.

Cô nắm lấy cánh tay anh bằng cả hai tay và thử một cách thận trọng.

"Đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh." Anh liếʍ và hôn vành tai cô, từng câu từng chữ một.

Nóng rực và bị lấp đầy. Cô khiêu vũ trong vòng tay anh, dần dần trở nên làm càn. Đôi mắt ngấn nước có vẻ bất lực và quyến rũ.

Anh bế cô lên đẩy cô vào tường.

"Suỵt suỵt." Ngón tay thon dài áp lên môi cô, cười khẽ nhắc nhở. "Cách âm không tốt, cẩn thận bị mọi người nghe thấy."

Cô cắn môi, xấu hổ lo lắng, đôi mắt đỏ hoe.

"Cầu xin anh, cứu em..." Hàm răng cắn vai anh, trong giọng nói phát ra tiếng khóc.

Cứu.

Cô thực sự đã sử dụng từ giải cứu.

Trong lòng anh không khỏi thở dài, vật nhỏ này thỏa mãn lòng kiêu hãnh của đàn ông quá tốt, nhưng cô lại không biết.

“Cứu thế nào hả?” Anh cố ý giảm tốc độ.

“Em không biết" .Cô thì thầm yếu ớt.

“Em biết." Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Thực sự thích bắt nạt cô như thế này.

Nhưng cuối cùng không đành lòng, cũng chịu không được.

Cả hai tìm kiếm sự giải thoát trong sự mê hoặc, nhưng lại rơi vào một sự mê hoặc sâu hơn và điên cuồng hơn.

Khi Thẩm Tầm tỉnh dậy, đêm đã khuya.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Trình Lập, bóng dáng tuấn tú của anh trong đêm tối bớt sắc bén, càng thêm dịu dàng.

Trên chiếc cằm kiên nghị của anh mọc vài sợi ria mép, chứng tỏ mấy ngày nay anh rất bận rộn.

Nhịn không được vươn tay, muốn vuốt ve mặt anh trong mộng còn đang hơi nhíu mày, nhưng ngón tay vừa chạm vào làn da ấm áp , anh khẽ nhúc nhích, mở mắt ra.

“Xin lỗi đã đánh thức anh" .Thẩm Tầm xin lỗi.

“Không sao, anh ngủ một giấc rất ngon." Trình Lập nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn trong bóng tối. "Đã lâu anh không có giấc ngủ ngon như vậy."

Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy chua xót, lại không biết nên nói cái gì. Cô chỉ biết cúi đầu vùi vào trong lòng anh, yên lặng lắng nghe từng nhịp tim của anh, từng nhịp một, giống như bước chân vững vàng giữa chốn hoang vu vô tận.

"Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nâng mặt cô lên, nhẹ giọng hỏi.

"Không biết anh có mệt không. "

Còn có, anh đã đi rất xa và vất vả trong suốt những năm qua, anh có mệt có cô đơn và thất vọng không?

Anh tựa hồ ngẩn ra một chút, nhất thời không nói gì, sau đó thấp giọng cười, trong giọng nói cố ý mơ hồ, cố tình ái muội. "Anh có mệt hay không, Tầm Bảo muốn hay không tự mình xác nhận một chút?"

Thẩm Tầm nóng mặt. “Nghiêm túc đi."

Sau khi dần dần quen thuộc với anh , cô nhận ra rằng người này quen đeo mặt nạ để tự vệ, và hầu hết đều tàn nhẫn và đôi khi gian xảo, có khi bất cần đời.

“Ừm, nghiêm túc." Giọng điều của anh rất nghiêm túc, nhưng lòng bàn tay to lớn của anh không ngừng di chuyển trên eo cô.

Cô nắm lấy tay anh, trong khoảnh khắc anh nhướng mày, cô khẽ gọi . "Trình Lập."

"Ừm".

"Em thích anh rất nhiều, đặc biệt thích."

Anh im lặng, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.

Nhưng dường như cô không mong đợi câu trả lời của anh, cô đứng dậy bật đèn bàn, châm một điều thuốc, tự mình rít một hơi rồi đút vào miệng anh. Anh hút một hơi thật sâu, rồi thở ra. Làn khói mờ ảo tỏa ra trong ánh sáng dịu nhẹ, như một giấc mơ.

"Cô gái ngốc, cả đời còn rất dài, sẽ gặp rất nhiều người, không nên nói nhiều lời vẹn toàn như vây."

"Trình đội không tin tưởng em, cũng không có tin tưởng chính mình?"

“Nói thật, ít nhất hiện tại anh cũng không xác định". Anh vươn tay, nhẹ nhàng miêu tả lông mày và mắt của cô, động tác ôn nhu, như chạm vào bảo vật hiểm có. "Tương lai của em có anh sao?"

“Sau này có anh hay không là do em quyết định." Thẩm Tâm trừng mắt nhìn anh, có chút tức giận phản bác.

Thấy anh im lặng, cô trở nên lo lắng, vươn tay ôm mặt anh. “Anh nói cho em biết, em có phải quyết định cuối cùng không?"

Trình Lập nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt lo lắng đỏ lên, đồi mà ửng hồng như một chú cún con đầy lông, không khỏi thở dài. "Được rồi, được rồi, em quyết định, Tầm Bảo nói mọi thứ đều đúng cả."

Lúc này Thẩm Tầm mới thỏa mãn thả lỏng người, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực anh, ngước mắt thèm thuồng nhìn anh.

"Anh ba, anh lớn lên thật đẹp mắt, anh là người mà em thấy đẹp nhất". Cô si mê mà nói.

Anh mỉm cười, khóe miệng cong lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như những vì sao trong đêm.

“Diện mạo là bề ngoài, Thẩm lão sư không thể nông cạn như vậy được." Anh nói.

"Thích thì không cần phải giả bộ vẻ thâm trầm. Đó là phản ứng cơ thể tự nhiên nhất, giống như đói bụng muốn ăn vậy." Cô phản bác.

“Chà, phản ứng vật lý của Tầm Bảo.. không tồi." Anh cười khẽ, thanh âm trầm thấp ý vị sâu xa.

Thẩm Tầm trên mặt nhất thời nóng lên. "Lưu manh."

Anh cầm những ngón tay của cô và chơi đùa với chúng một cách cẩn thận.

“Nói cho anh biết, anh chỗ nào là kẻ lưu manh." Có một nụ cười dễ chịu trong giọng nói của anh.

"Chỗ nào cũng đều lưu manh." Cô lên án.

"Đúng vậy, anh thừa nhận, ngay cả ga trải giường cũng có thể chứng minh. Nhìn xem, nhăn nheo như vậy nhất định là do em đi cáo.”

Thẩm Tầm sắc mặt nhất thời đỏ lên, giơ cánh tay chỉ hướng cửa phòng. "Anh lăn, trở về phòng của chính mình đi!"

Trình Lập nắm lấy cổ tay cô, dễ dàng đem cô ôm vào trong lòng. "Không tệ sao? Dùng anh xong thì trở mặt không nhận người?"

Ngón tay thon dài của anh vuốt vết thương trên cánh tay cô, anh lại nói: “Còn đau không?"

"Không đau nữa, còn ngứa." Lực chú ý của Thẩm Tầm dễ dàng bị lão hồ ly đánh lạc hướng. "Anh cảm thấy loại vết thương này sẽ để lại sẹo sao?"

"Sẽ." Anh trả lời ngắn gọn, không quên nói thêm. “Chắc chắn rồi".

Thấm Tầm đột nhiên lộ ra vẻ chán nản: "Nếu thật sự để lại, em sẽ xăm một hình."

“Đừng xăm mình." Đối với vấn đề này, Trinh Lập có vẻ rất truyền thống. "Để lại sẹo thì cứ để lại sẹo đi ."

"Anh cảm thấy xăm cái gì thì tốt?" Thẩm Tầm vẫn kiên định ý nghĩ của mình, lập tức hai mắt sáng lên.

“Hay xăm Morpheus, đại biểu cho anh." Cô cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ. "Từ này bắt nguồn từ tiếng Latinh, em nói cho anh biết, khi chúng em tốt nghiệp, chúng em phải hát bài hát của trường bằng tiếng Latinh,chúng em sẽ hát theo, thực ra, em thậm chí còn không thể hiểu được..."

Đột nhiên, giọng nói của cô biến mất trong nụ hôn rơi xuống của anh.

Cô bị nụ hôn làm cho choáng váng, nhân lúc anh lùi ra, cô ngây ngốc gọi anh. “Anh ba.”

"Ừm?"

"Tại sao anh hôn em."

"Em ồn ào quá." Anh mắng cô, nhưng không nói cho cô biết, ngực đột nhiên đau đến chính anh cũng không hiểu, trong đau đớn lại có vị ngọt.