Chương 5-3: Phiền phức nhỏ

《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành

Châu Hạ Vi dịch

Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.

-------------------------------------------------------

Chương 5.3 Phiền phức nhỏ

“Lúc phỏng vấn xảy ra sự cố." Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh ta, Thẩm Tầm liền từ bỏ việc chọc tức .

"Sao em lại bất cẩn như vậy?" Hứa Trạch Ninh thở dài. "Vừa rồi người đàn ông đó là cảnh sát đi cùng em sao? Tại sao anh ta không bảo vệ em đàng hoàng?"

Thẩm Tầm lắc đầu, không vui khi nghe những lời nhận xét tiêu cực từ người khác về Trình Lập. "Trình đội trưởng đã quan tâm đến em rất nhiều."

"Được, em đi thay quần áo đi ."Hứa Trạch Ninh sờ sờ đỉnh đầu cô. "Đến khách sạn anh ở lại ăn chút gì đi."

Khi đến khách sạn nghỉ dưỡng nơi Hứa Trạch Ninh đang ở, Thẩm Tầm nhận ra rằng anh ta đã chủ động đặt phòng cho cô. Trải qua buổi sáng phiêu lưu vội vã, cô cũng có chút mệt mỏi, lười từ chối, cùng anh ta uống chút trà chiều rồi về phòng nghỉ ngơi.

Khi cô bị tiếng rung của điện thoại di động ở đầu giường đánh thức, ngoài cửa số trời đã chạng vạng tối.

Vương Tiểu Mỹ ở đầu bên kia điện thoại. "Chị Tầm, hôm nay thứ sáu, tổ đội đãi chúng ta ăn tối như thường lệ, chị có muốn tham gia cùng không?"

"Được" .Vừa đến bên môi, cô liền tiếc nuối nuốt xuống:" Chị có người bạn mới tới, không thể đến được."

"Ồ, vậy lần sau chúng ta lại tụ tập."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tầm đứng dậy xuống giường đi ra ban công.

Cây cối tươi tốt trước mặt, mặt hồ phản chiếu khách sạn tráng lệ, thật là một khung cảnh xa

hoa. Nhưng cô cảm thấy trong lòng trống rỗng và không có chút hứng thú nào.

Khi ngồi xuống bàn ăn ở nhà hàng, Hứa Trạch Ninh đã gọi một ly Pinot Noir, đưa thực đơn: "Bít tết hay cá hồi?"

“Sao cũng được, anh có thể chọn cho em." Thẩm Tầm cầm ly rượu lên, lắc lắc, nhìn vào làn nước lấp lánh.

Cô cũng không muốn ăn. Cô nhớ ở bệnh viện , bát cháo anh nhờ Trương Tử Ninh mua. Hôm nay anh đãi khách, mấy người bọn họ ăn gì? Liệu anh có rũ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày và vui đùa cùng mọi người? Có uống được không? Anh hẳn tửu lượng tốt.

Suy nghĩ, cô cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn WeChat: Anh nói muốn đưa em đi ăn tối, nhưng hôm nay em không ăn, anh để dành cơ hội này cho lần sau được không?

“Tầm Tầm?" Hứa Trạch Ninh gọi cô. “Anh gọi cho em món tráng miệng là socolate souffele được không? Anh không biết ở đây làm như thế nào, em có thể ăn thử."

"Cũng được." Thẩm Tầm nhún nhún vai, nghe người phục vụ nhắc lại thực đơn, khóe miệng không khỏi co giật. "Nơi nào cũng ăn giống nhau, không chán sao? Không bằng ra đường phố và ăn một bát bún qua cầu."

Hứa Trạch Ninh sửng sốt. "Muốn như vậy cũng có thể, ngày mai anh cùng em đi quán ven đường ăn cơm." Thẩm Tầm liếc cặp khuy măng sét tinh xảo của anh ta, cười nói. "Em đùa thôi mà".

Trình Lập trả lời chỉ là một từ. -Có thể.

Lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Cô nhanh chóng nhặt nó lên, nhìn cầu trả lời của anh.

Nhịn không được, mi mắt cong cong, giống như trúng số.

Nhìn thấy nụ cười đột ngột của cô, ánh mắt Từ Trạch Ninh hơi tối lại. "Làm sao vậy, vui vẻ như vậy sao?"

"Không có gì." Thẩm Tầm lắc đầu, nhưng giọng điệu gấp gáp lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Hứa Trạch Ninh im lặng nhìn người trước mặt. Chiếc váy quần cổ chữ V của DVF quá phù hợp với cô, làn da trước ngực như bạch ngọc, dưới mặt dây chuyền ngọc trai còn có khe rãnh quyền rũ mờ nhạt ... Cô gái nhỏ của anh đã lớn từ lâu rồi. Tuy nhiên, tình cảm giữa hai người dần trở nên xa lạ.

Anh không thích cảm giác mất kiểm soát. Vì vậy, ngày hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của chính mình, anh đã hấp tấp hôn cô. "Tầm Tâm, ngày đó anh uống hơi nhiều, thực xin lỗi ."

Anh ta dùng ngữ khi chân thành xin lỗi. Anh ta tự nhắc mình rằng sẽ cần đủ kiên nhân để khiến cô tự nguyên gắn kết lại.

"Không có việc gì, anh tỉnh táo là tốt rồi, dù sao cũng không phải nụ hôn đầu tiên của em. "Trong lời nói của cô có chút gì đó, giống như mèo con che giấu móng vuốt sắc bén.

Nụ hôn đầu tiên của cô là vào năm nào? Oh, vẫn còn học đại học. Chàng trai tóc vàng cao lớn đẹp trai tên Beckham, trong rạp chiếu phim tối om, bạn cần một miếng, tôi cản một miếng, bất ngờ ánh mặt chạm nhau, sau đó anh nghiêng đầu, cẩn thận và bí mật hôn, cả hai đều đỏ mặt.

Đó là bài học cần thiết trong cuộc đời mỗi người, và đôi khi sự mới lạ còn hơn cả sự thú vị thực SỰ.

Hôm nay người đàn ông nói với cô, một nụ hôn là gì? Nhưng anh không biết rằng khi anh hôn lên giữa đôi môi cô, thời gian như ngừng trôi.

"Anh nghe nói sân golf gần đây không tệ, ngày mai chơi với anh nhé?" Hứa Trạch Ninh không để ý đến sự khıêυ khí©h của cô, đổi chủ đề.

Thẩm Tầm vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy màu lam nhạt trong mắt anhta , dù lịch trình dày đặc nhưng lại đến đây chắc là vất vả lắm, trong lòng mềm nhũn, liền gật đầu. “Được".

Rốt cuộc, đó cũng là một tình bạn lâu dài. Những ngày nghỉ tuổi trẻ buồn bã ấy cũng được trải qua trong khu vườn. Khi đó, chàng trai sẽ chạm vào mái tóc mềm mại của cô và nói, Tầm Tầm, để anh đọc cho em một cuốn tiểu thuyết, được không? Làm sao có thể không dựa dẫm vào anh được, anh đã gánh vác một phần vai trò của cha mẹ cô.

Có một đoạn ghi âm trong đầu cô sẽ không bao giờ được cập nhật, lần cuối cùng mẹ cô đọc cho cô nghe ---anh trở lại trang trại bằng đèn điều hướng nhấp nhảy. Trái đất tràn ngập tiếng gọi của ánh sáng, và mỗi gia đình thắp lên ánh sao của riêng mình hướng lên bầu trời đầy sao bao la. Như thể một ngọn hải đăng được thắp sáng trên biển. Nơi nào cuộc sống ẩn khuất, nơi đó có ánh sáng lập lòe.

"Tầm Tầm. " Hứa Trạch Ninh nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô, vẻ mặt bất lực và nhẫn nhịn.

Cô định thần lại, khẻ mỉm cười rồi không nói nữa. Cô rõ ràng biết anh ta vô tội, nhưng nhìn anh ta lại giống như nhìn những năm tháng đã qua của cô, khiến cô muốn trốn tránh.

Sau bữa tối, Trình Lập, Giang Bắc và những người khác đang hút thuốc ở tầng dưới. Thấy Vương Tiểu Mỹ vội vã chạy lên lầu, cô ấy lại chạy xuống, giơ hoa quả vừa mua trong tay lên. "Thật tươi, muốn đưa cho chị Tầm ăn thử, nhưng chị ấy vẫn chưa về".

Trình Lập nhìn điện thoại, ánh mắt không khỏi rơi xuống góc trên bên phải, đã hơn mười giờ. "Cô để ở tủ lạnh văn phòng, đêm nay cô ấy có thể không về, ngày mai tôi đưa cho cô ấy" .Anh búng tàn thuốc, nhẹ giọng nói.

Vương Tiểu Mỹ sửng sốt, cô ấy đáp lại và đi về phía tòa nhà văn phòng. Giang Bắc liếc nhìn vẻ mặt bình tỉnh của Trình Lập và nhìn Trương Tử Ninh, người đang nháy mắt với anh ta.

"Tiểu Mỹ, muộn như vậy còn đi đâu?” Trong gió đêm đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại.

Trình Lập ngước mắt lên nhìn thấy bóng người đang từ từ đến gần trong đêm, dần dần trở nên rõ ràng dưới ánh đèn đường.

Cô mặc áo dài in hoa hồng đỏ, eo thon, bước đi uyển chuyển, yểu điệu như tiên hoa đào. Vừa

đi vừa có gió thổi qua, đôi chân dài ngắn ngủi nhưng lại động tâm động phách. Cổ chữ V để lộ một mảnh pha lê nhưng chiều cao vừa phải, không cố ý lộ núi và sương mà là mơ mộng.

"Không nghĩ tới chị Tầm dáng người tốt như vậy". Trương Tử Ninh hạ giọng tán thưởng.

"Tử Ninh, chép lại bộ phim hôm qua anh nhắc tới cho em, tối nay em muốn xem." Tưởng Bắc khoác vai anh ta, còn chưa kịp mở miệng đã kéo anh về ký túc xá.

Bên kia, Tiểu Mỹ đặt túi trái cây vào tay Thẩm Tầm, vội vàng đi lên lầu.

Chỉ còn lại có Thầm Tầm cầm túi đứng ở nơi đó, có chút mê mang chớp chớp mắt, yên lặng nhìn anh.

Anh nhìn cô, dập điếu thuốc không nói gì.

“Tại sao em cảm thấy bọn họ đều kỳ quái?" Cô có chút ngượng ngùng cười , chậm rãi đi tới gần anh, mắt sáng như trăng lưỡi liềm trên bầu trời.

“Lên lầu nghỉ ngơi sớm đi". Anh đưa tay xách túi trái cây cho cô, đi lên lầu trước, vai rộng chân dài, lưng cao.

Thẩm Tầm sửng sốt một lúc. Chẳng lẽ là ảo giác của cô? Khoảnh khắc anh quay lại, dường như có một nụ cười nhạt trên khuôn mặt đẹp trai của anh?

Sáng hôm sau, Thẩm Tầm đến đúng giờ hẹn để chơi golf với Hứa Trạch Ninh.

“Đã lâu không chơi, tay nghề hình như thụt lùi". Hứa Trạch Ninh nhìn cô cười nói.

"Không chỉ là một lúc, đã lâu rồi em không động đến cơ. Em là một công dân nhập cư, vì vậy tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Lần cuối cùng em chơi với một người nào đó, đó là một lần độc quyền, phỏng vấn." Thẩm Tầm đưa cơ cho người nhặt bóng bên cạnh, nhìn . "Không đánh, trở về nghỉ ngơi một lát."

Để chơi được 18 lỗ trong vòng tiếp theo, điều quan trọng nhất là phải có những người chơi golf hòa đồng với bạn một cách thoải mãi, nếu không, sẽ rất dằn vặt nếu bạn không suy đoán trong một thời gian dài.

Cô ngẩng đầu lên định uống nước, nhưng vào lúc đó lại xuất hiện một bóng người quen thuộc trong tầm mắt của cô, khiến cô suýt chút nữa thì sặc.

Đó là Trình Lập và Giang Tế Hằng, đi cùng với một người phụ nữ xinh đẹp.

Không có cách nào tránh né, bởi vì Giang Tế Hằng đã nhận ra cô, chào hỏi. "Thẩm Tầm chúng ta lại gặp mặt."

"Ừm, bạn tôi từ Bắc Kinh đến ." Cô phản ứng rất nhanh, bắt tay với anh, sau đó nhìn Trình Lập.

“Anh không nói với em hôm nay anh tới đây."

Cô nói xong, ánh mắt hừng hực nhìn người phụ nữ bên cạnh anh.

"Tế Hằng tạm thời hẹn với anh." Trình Lập nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên - không ngu ngốc, anh vẫn nhớ tiếp tục đóng vai cô, và thậm chí còn hành động với sự ghen tị thực sự. Ồ, không, cô gái này có lẽ ghen tị thực sự.

Không nói thêm lời nào, Thẩm Tầm chào tạm biệt họ và rời đi trước.

Hứa Trạch Ninh ở bên cạnh hỏi. "Ai vậy? Hôm qua chúng ta cũng gặp nhau..."

Ý anh là Trình Lập?" Thẩm Tâm bình tĩnh nói. “Đội trưởng đội chống ma túy, em phụ trách theo anh ấy một thời gian."

"Các người hình như có quan hệ tốt".

“Mối quan hệ không tốt thì làm sao mà làm tốt được." Cô cười. "Trưa nay nên ăn ở đâu đây?"

“Sao em không ở lại đây đi, anh có cuộc họp đột xuất qua điện thoại, ăn xong em có thể ra phòng nghỉ ngơi, được không?" Hứa Trạch Ninh tháo kính râm xuống, nhìn cô cười dịu dàng.

"Anh ba, bạn gái nhỏ của anh hình như đang ghen." Giang Tế Hằng liếc mắt nhìn Thẩm Tầm rời đi phương hướng, đối Trình Lập cười giễu cợt.

"Bạn gái? Tin tức của em đến muộn sao?" Lục Nghiên. Chủ sở hữu của câu lạc bộ sân golf này, người phụ nữ đứng cạnh Trình Lập, tỏ vẻ ngạc nhiên." Chuyện xảy ra khi nào vậy? Khó trách vừa rồi cô ấy nhìn tôi như kẻ thù."

“Chỉ là một nha đầu mà thôi, không cần để ý." Dưới cặp kính râm, khóe miệng Trình Lập hơi giật giật.

“Tôi thấy cô gái này rất tốt. " Giang Tế Hằng liếc nhìn anh một cái, chậm rãi nói. “Dù sao thì Diệp Tuyết cũng đã rời đi ba năm rồi".

Trình Lập không nói lời nào, anh nhắm vào quả bóng, nâng cao thanh, tư thế của anh ngay ngắn.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Trình Lập đến hành lang ngắm cảnh để hút thuốc.

Một đôi cánh tay mảnh khảnh từ phía sau vòng ra, che khuất tầm mắt của anh, mùi nước hoa nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí.

“Nhớ em không?" Lục Nghiên mỉm cười, trang điểm mắt cẩn thận rất quyển rũ, chiếc váy ren đen cổ vừa mặc tôn lên những đường cong nóng bỏng, lộ ra phong thái trưởng thành.

"Ừm". Trình Lập kéo tay cô ta, không để lộ dấu vết rút lui, ngậm điều thuốc trong miệng nhẹ nhàng đáp lại.

"Có bạn gái nhỏ, anh liền quên em sao?" Lục Nghiên hỏi.

"Anh đã nói hết rồi, cô ấy chỉ là một nha đầu."

“Đã lâu rồi anh mới tới." Lục Nghiên bất mãn phàn nàn.

"Bận rộn." Anh nhìn cô ta, nở một nụ cười đẹp trai không chê vào đâu được, đáng tiếc khuôn mặt này nếu trở thành minh tinh điện ảnh nhất định sẽ đảo lộn tất cả chúng sinh. "Em biết không, anh vẫn luôn lợi dụng chỗ của em, làm viện dưỡng lão, dựa dẫm nhiều như vậy, thật sự không có thời gian."

"Viện dưỡng lão? Anh đang chữa bệnh gì vậy?" Tiếng cười kiều mị của người phụ nữ tràn đầy dụ hoặc, chỉ vào bộ ngực cường tráng trước mắt.

"Chữa lành tâm trí và não bộ". Trình Lập trầm thấp cười.

“Coi nơi này là bệnh viện tâm thần đi." Lục Nghiên nhẹ nhàng hừ một tiếng. "Tế Hằng đã lâu không tới đây, tháng trước không phải đi Myanmar sao?"

"Ồ? Anh không nghe thấy anh ấy nói gì." Giọng điệu của Trình Lập vẫn rất bình thường, đôi mắt đen của anh chìm xuống.

"Nghe người ta nói rằng anh ấy rất thích một mảnh đất và muốn phát triển nó."

"Ừm, Giang gia ở trong tay anh ấy hưng thịnh, so với trước còn hưng thịnh hơn."

"Em đi xem cơm trưa chuẩn bị thế nào, hôm nay là món anh thích nhất." Lục Nghiên lui ra, nhưng vẫn miền cưỡng đùa giỡn. "Nào, hôn tạm biệt em đi?

Trình Lập mỉm cười, hút một điếu thuốc và không nói.

Nhìn bóng lưng Lục Nghiên dần đi xa, anh lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen tối sầm lại.

Bóp điều thuốc trong tay, anh đi về phía phòng tắm nằm bên cạnh, vừa đi vòng qua tường, bước chân anh đột nhiên dừng lại.

Cách đó hai mét, một người nhỏ bé đội mũ che mặt và đang nằm ngửa trên ghế xếp.

Thẩm Tầm giấu mặt trong bóng tối, như thể cô có thể ẩn mình trong thế giới này. Cô biết mình

không nên nghe lén, như vậy rất mất lịch sự, nhưng cả người cô như cắm rễ vào chiếc ghế này.

Không thể động đây.

Không phải vì Diệp Tuyết từ chối tất cả phụ nữ, mà vì anh từ chối cô.

Đúng vậy, có lẽ tư thế đuổi theo của cô quả xấu xí.

Có axit trong mắt cô, cay đắng trong ngực cô.

Anh thực sự không muốn gọi cho cô . Vì vậy, những ngày này, bất kể cô tán tỉnh hay quấy rối

anh như thế nào, anh vẫn bình tĩnh như núi.

Có thể trong mắt anh, cô chỉ là một trò đùa. Chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ nên không có

cảm giác đứng đắn, vì vậy anh nói - chỉ là một nha đầu.

"Em đang làm cái gì?" Trình Lệ cởi mũ ra.

Đôi mắt cô đầm lệ.

Anh đóng băng ở đó một lúc.

“Mặt trời làm em đau mắt." Cô nhanh chóng che giấu sự hoảng loạn của mình và tìm một cái cớ vớ vẩn.

Ngược sáng, vẻ mặt của anh chìm trong bóng tối, khiến cô khó có thể nhìn rồi.

Cô cũng không muốn xem .

Khuôn mặt khiến cô mê mang càng nhìn càng buồn.

Tại sao anh không đi? Tại sao vẫn đứng đó nhìn cô ?

Bất chợt, nỗi bất bình ập đến như thác lũ. Cô che mắt bằng mu bàn tay.

"Em sao vậy?" Trình Lập khàn giọng nói.

"Không sao."

"Không sao, sao lại khóc?"

Cô cố gắng kìm nước mắt, cho đến khi mặt đỏ bừng. "Anh không cần lo lắng cho em."

Anh thật đáng ghét, anh rõ ràng biết vì sao cô buồn, nhưng vẫn muốn xem cô, đùa giỡn.

"Vết thương trên tay còn chưa lành, sao không ngoan ngoãn nghỉ ngơi ,đi ra ngoài chơi?" Anh khẽ thở dài, thanh âm ôn nhu hiếm thấy.

“Em cũng không phải là đánh nhau."Cô nói, nước mắt vẫn còn đọng trên mi giọng điệu như trẻ con "Đúng vậy, nếu em biết thì em sẽ không bao giờ đến ".

Nếu cô không đến, cô sẽ không thể bắt gặp anh tán tỉnh người khác. "Ừm, lẽ ra em không nên đến." Anh trên cao nhìn xuống, nhận ra tất cả những biểu hiện khó xử của cô.

“Đi ăn trưa đi, đều là món anh thích." Cô tức giận vặn lại.

“Được, tạm biệt." Anh nhẹ giọng nói, xoay người bước đi.

Đi được vài bước, chiếc ghế tựa phía sau vang lên, hai cánh tay gầy guộc ôm lấy eo anh.

“Trình Lập, em thích anh." Sau lưng truyền đến một giọng nói mềm mại, phảng phất có thể lay động l*иg ngực anh. "Tại sao cô ấy có thể, mà em lại không thể?”

“Em và cô ấy khác nhau." Anh cúi đầu nhìn xuống đôi tay trắng nõn mềm mại đang đặt trên eo mình, ngón tay dùng sức mạnh mẽ đan chặt vào nhau. "Anh không có quan hệ gì với cô ấy."

Làm sao có có thể hiểu rằng cái ôm yếu ớt này khiến anh sợ hãi.

"Em không hiểu"

"Em không cần hiểu, em chỉ cần biết."

Anh nắm lấy một bàn tay của cô và từ từ di chuyển nó lên ngực anh.

"Thẩm Tầm, anh không có trái tim". Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên. "Thứ em muốn, anh không thể cho em."

Cuộc gọi hội nghị vừa kết thúc, Hứa Trạch Ninh cầm điện thoại di động, mở cửa phòng khách riêng đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liên đột nhiên dừng lại. Xuyên qua khung cửa sổ trong veo, nhìn thấy bóng của người từ xa đang lẳng lặng ôm nhau, dưới ánh nắng chiều, đẹp như tranh vẽ.