Chương 5-1: Phiền phức nhỏ

《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành

Châu Hạ Vi dịch

Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.

-------------------------------------------------------

Chương5.1 Phiền phức nhỏ

Sáng hôm sau, khi ánh mắt của Trình Lập rơi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Vương Tiểu Mỹ lần thứ n, anh trầm giọng hỏi ."Tiểu My, cô ấy ở đâu?"

"Ai?" Tuy rằng rốt cuộc cũng chờ được lão đại hỏi, Vương Tiểu Mỹ vẫn là lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Thẩm Tầm." Hai chữ này như từ trong kẽ răng vắt ra.

"Hả?" Tiểu Mỹ vẫn ngơ ngác nhìn anh. "Chị Tầm có nói cho anh biết chị ấy đi đầu không?"

“Không.” Đôi mắt đen đẫm nước mưa.

"Thường thì anh tự mình chăm sóc chị ấy, nên em còn tưởng rằng chị ấy sẽ báo cáo mọi chuyện với anh." Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn , tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa. “Sau khi trở về từ trung tâm cai nghiện ma túy ngày hôm qua, em chưa từng gặp chị ấy bao giờ."

"Trương Tử Ninh ." Trình Lập thanh âm trở nên lạnh hơn.

“Ở đây!" Trương Tử Ninh lớn tiếng đáp lại. "Anh ba, tài xế trong cục Tiểu Trương nghe nói là chị Tầm, mượn xe một mình lái ra ngoài."

"Khi nào?"

"Chiều hôm qua." Cảm nhận được giọng điệu rõ ràng áp lực từ lão đại , Trương Tử Ninh thanh âm cũng có chút yếu đi.

"Cô ấy đã đi đâu?"

Trương Tử Ninh nhìn Vương Tiểu Mỹ với vẻ mặt đau khổ, lặng lẽ khóc với đôi mắt buồn bã.

Tại sao lại hỏi tôi? Họ chiến tranh lạnh sao lại hỏi tôi?

"Mau hỏi Tiểu Trương. " Vương Tiểu Mỹ thúc giục.

Nửa phút sau, Trương Tử Ninh nhận được tin nhắn WeChat từ Tiểu Trương. "Anh ấy nói, chị Tầm hình như đã đến thị trấn Ngọc Hà."

Trình Lập sắc mặt tối sầm, đứng dậy, trong nháy mắt nhấc theo một cái chân dài, đã đi ra ngoài cửa.

“Hôm qua cô nói anh ta thích chụp ảnh, anh ta có tác phẩm nào không?" Thẩm Tầm vừa lấy nước trà từ Lý Quyên vừa hỏi.

"Có, nhưng tôi không thể nói về bất kỳ tác phẩm nào, chỉ là chụp một vài bức ảnh cho vui." Lý Quyên ngồi xuống đối diện cô. "Một người chủ của Quý Bình từng mở một studio ảnh, vì vậy anh ấy cũng thích chụp ảnh. Bây giờ điện thoại di động tiện lợi, thỉnh thoảng sẽ dùng điện thoại di động để chụp vài bức ảnh ".

"Tôi có thể nhìn nó không?"

"Cảnh sát cũng đã lấy đi album ảnh ở nhà." Lý Quyên ngập ngừng, như thể nhớ ra điều gì đó, hai má cô hơi ửng hồng. "Ừ, còn một tấm nữa. Anh ấy nói trước đó rủ tôi đến nhà máy gạch cũ. Tôi đã tìm thấy một cuốn. Tôi có một album ảnh cất giấu, nhưng tôi rất xấu hổ khi cho người khác xem."

Thấy Thẩm Tầm lộ ra về mặt có chút hối hận, cô ấy cắn răng đứng dậy. "Tôi đi lấy cho cô, nhưng đừng nói cho người khác biết."

Thẩm Tầm mở cuốn album ảnh cỡ cuốn số ra, chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết tại sao vẻ mặt của Lý Quyên lại ngại ngừng như vậy.

Đôi mắt đầy phong tình.

Những người phụ nữ trong album ảnh hoặc mặc hở hang, hoặc chỉ mặc một ít, hoặc trẻ trung, hoặc quyền rũ, có thể thấy những bức ảnh trước sau đã trải qua vài năm và đồng hành cùng sự trưởng thành của cô ấy.

Cô ấy rất đẹp dưới ống kính, chắc là do người chụp có tình cảm.

Đúng vậy, chuyện như vậy, khó trách cô ấy lại không biết xấu hổ giao cho một đám cảnh sát thô lỗ thô bạo.

Lật sang khoảng hơn chục trang tiếp theo, có một số bức tranh phong cảnh, tĩnh vật và những người không quen thuộc, bố cục của những bức tranh thực sự tốt và chúng có lẽ là những tác phẩm mà Phùng Quý Bình hài lòng.

“Có thể chụp mấy tấm không? "Thẩm Tầm hỏi ý kiến, cười nói: “Tôi không chụp của cô."

Lý Quyên gật đầu.

Thẩm Tầm chọn một vài bức ảnh trong vài trang cuối cùng và sao chép chúng vào điện thoại di động của mình. Có kỳ lạ nữ nhân uống trà, lưu lại phân chiếu trong nước, có phố phường tiểu quán, có sương mù mưa núi trà xuân cảnh vô tận.

"Anh ta thực sự rất tài năng". Thẩm Tầm đưa album ảnh cho Lý Quyên, nói một cách chân thành.

"Cảm ơn." Đôi mắt của Lý Quyên hơi đỏ.

Lúc này, tiếng thủy tinh vỡ cùng tiếng hét đột nhiên từ dưới lầu truyền đến, sau đó trong hành lang truyền đến tiếng đập thình thịch, tiếng bước chân nối tiếp nhau truyền đến.

Lý Quyên sắc mặt tái nhợt, đứng lên: "Bọn đòi nợ lại tìm tới, cô mau đi đi."

"Đi? Đi đâu?" Người nói chuyện là một người đàn ông da ngăm mặt dày đã chặn trước cửa, phía sau có hai người đàn ông đi theo, không phải cùng một nhóm hôm qua.

“Anh Thủy, cô ấy chỉ là đi ngang qua, không liên quan gì đến nhà chúng tôi". Giọng nói của Lý Quyên run rẩy, tựa hồ cô ấy vô cùng sợ hãi người đàn ông này. “Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh, tôi đã có kế hoạch rồi, bán nhà".

"Căn nhà xiêu vẹo này đáng giá bao nhiêu? Bán xong còn muốn rời đi sao? Hôm nay không có tiền, cũng đừng nghĩ tới việc một mình rời đi, trừ phi..." Anh Thủy nhìn qua nhìn lại cô ấy và Thẩm Tầm, đôi mắt anh ta dần dần mờ đi, mang theo sự dâʍ đãиɠ. "Hai cô vui vẻ với anh em tôi, tôi có thể chiết khấu cho cô số tiền nợ.

Anh vừa dứt lời, hai người đàn ông phía sau cũng cười tục tĩu.

"Anh Thủy, chồng của cô ta chết, anh coi như đi giúp người là niềm vui nha."

"Các người dám!" Ly Quyên trợn to hai mắt, "Cứu ––"

Trước khi có có thể phát ra âm thanh, một trong những người đàn ông đã bịt miệng cô ấy và ấn chặt vào ghế sô pha.

"Vụ án chồng cô ấy còn chưa giải quyết xong, mấy phút nữa cảnh sát có thể sẽ tới của, anh không sợ bị đυ.ng vào sao?" Thẩm Tầm nhìn chăm chăm người đàn ông đang hung hăng nhìn mình , duy trì vẻ bình tĩnh -

"Cô gái nhỏ, em đang muốn dọa anh đấy à?" Anh Thủy nhéo nhéo cằm cô. "Cục cảnh sát thành phố Cảnh Thanh cách nơi này hai giờ lái xe, người của anh mỗi ngày đều theo dõi ở cổng đồn cảnh sát thị trấn. Khi cảnh sát đến đây, anh đã sớm chơi với em. "

"Anh muốn bao nhiêu?" Thẩm Tầm nhìn anh ta , tim đập thình thịch, ngữ khí vẫn bình tĩnh dị thường. "Tôi hiện tại có thể dùng di động ngân hàng chuyển khoảng cho anh."

"Anh Thủy, vậy là chúng ta đυ.ng phải một người phụ nữ giàu có." Người đàn ông ngồi ở ghế số pha bên kia nói, giơ tay tát Lý Quyên đang vùng vẫy. "Đã có tiền thì chúng ta yên tâm chơi, chiết khẩu thấp bao nhiêu tùy ý, không nghe thì cứ cho họ ăn gì đó, hứa làm theo lời mình".

Thẩm Tầm cảm thấy lạnh sống lưng, những người này không chỉ là những kẻ cho vay nặng lãi, mà còn là những kẻ nghiện ma túy phạm đủ loại tội phạm, không có chỗ để thương lượng với họ.

Trong khi giả vờ tiếp tục nói chuyện về tiền bạc với họ, cô lần mò tìm chiếc điện thoại di động trong túi—mở khóa, chạm vào vị trí của thanh điện thoại, cuộc gọi của bất kỳ ai, miễn là có thể gọi được .

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trong lòng cô cầu nguyện. Nhưng Chúa đã không thương hại cô.

Với sức mạnh hung ác, lòng bàn tay khổng lồ đập mạnh vào má cô, cô đập xuống bàn, nửa đầu ong ong.

“Giở trò với tôi à?” Người đàn ông nắm cổ áo cô kéo vào phòng ngủ. "Được, tôi chơi với em thật vui vẻ!"

Thân hình nhỏ nhắn bị ném lên giường, dưới chiếc áo sơ mi bị xé rách lộ ra một cái bụng mềm mại, làn da trắng nõn , chiếc quần jean lưng cao buộc chặt vòng eo mảnh khảnh, run rẩy giãy giụa chỉ có người đàn ông có thể nhìn thấy Máu sôi.

"A Cường, giữ chân cô ta lại." Anh Thủy siết chặt cổ tay cô, giọng nói hưng phấn thay đổi.

Đôi chân bạch ngọc lộ ra trước mặt anh ta mảnh mai và tinh tế, khiến anh ta cảm thấy hung hãng hơn một chút.

Nheo đôi mắt tục tĩu, anh Thủy suýt nữa thốt lên, hôm nay thật là nhặt được bảo bối.

Hắn vừa nhấc tấm vải mỏng đi tới gần, thì một quyền nặng nề giáng xuống quai hàm, sau đó là hai đòn nặng nề vào bụng, hai mắt đau đến thâm quầng, cả người co quắp trên mặt đất, không thể đứng thẳng. -

Mờ mịt run rẩy mí mắt, một bóng người cao lớn đứng ở dưới ánh đèn, chỉ có một đôi mắt, giống như trong đêm tối lạnh như sao, mang theo khát máu lạnh lùng. Trong một khoảnh khắc, căn phòng nhỏ dường như tràn ngập sự thù địch, giống như địa ngục.

Giữa những ngón tay đang bay của người đàn ông là một lưỡi dao mỏng.

“Mày có tin hay không, nếu mày ở đây tiến thêm một bước, tao sẽ chặt đứt từng ngón tay của mày?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo tiếng hét của A Quang, hắn ôm mu bàn tay chảy máu, khóc cha gọi mẹ.

Khi đám cặn bã khó coi lăn lộn loang choang khuất khỏi tầm mắt, ảnh mặt Trinh Lập u ám rơi xuống giường.

Cô nàng ngày xưa hùng hồn hoạt bát giờ nằm đó bất động như một con rối.

Không phải dọa sợ thành ngu rồi chứ? Anh lạnh lùng và im lặng, trong l*иg ngực có một hơi thở nặng nề, quằn quại lên xuống.

Thật là một kẻ gây rối nhỏ. Nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé đang cuộn tròn trên giường trước mặt, trong lòng anh gần như mang tất cả những lời chửi thề thường ngày.

Xem cô đem chính mình biến thành bộ dạng gì? Mái tóc dài rối bù, khuôn mặt tái nhợt giàn giụa nước mặt, khỏe miệng sưng đỏ với đôi mắt đỏ ngầu.

Nhưng đôi mắt ấy lại nhìn thẳng vào anh, đỏ hoe và ngấn nước, giống như một con thỏ trắng nhỏ.

“Đưa thứ trong tay cho tôi." Anh sắc bén ra lệnh, ảnh mắt như tia X-quang quét khắp người cô, nhìn thấy tất cả.

Cô ngoan ngoãn mở bàn tay ra, lòng bàn tay tinh xảo đã bị cắt đứt, trên bàn ta có một mảnh sứ vỡ có vết máu.

“Sao, em định tự sát để giữ mình trong sạch, hay là gϊếŧ người để tự vệ?” Anh lạnh lùng giễu cợt, không thể biểu lộ lửa giận ra ngoài . Nếu anh đến muộn một bước thì sao?

Cô chỉ nhìn anh, nước mắt chực trào, không nói nên lời.

Trong lòng anh bực bội. "Không phải dũng cảm sao? Em cho rằng mình là anh hùng đơn độc sao? Tự bảo vệ mình không được, nhưng vẫn phải dũng cảm!"

Anh lấy chiếc khăn mà Lý Quyên đưa cho, tức giận lau mặt cho cô.

Nước mắt bị lau đi, khóe miệng có vết máu cũng được lau đi, lông mày cùng con mắt sạch sẽ khôi phục, ngũ quan khôi phục nguyên vị trí, rốt cuộc nhìn càng thêm vừa mắt.

Không, anh cau mày –điều đó vẫn không ổn, khóe miệng và má sưng của cô trông không thoải mái cho dù chúng trông như thế nào. Còn có một đôi chân dưới lớp áo, trước kia trắng noãn non nớt, bây giờ lại đầy vết bầm tím, thật là xấu xí.

Ngay khi chiếc khăn bị ném đi, anh cởϊ áσ khoác của mình và che nửa thân dưới của cô, khuất khói tầm mắt.

Nhưng ngọn lửa không biết trong lòng anh cảng cháy lớn hơn. “Cô Thẩm, em có thể làm được. Chỉ phỏng vấn người khác thôi chưa đủ. Vì tin tức lớn, bản thân em muốn trở thành tin tức lớn. Nghe này, người đẹp phóng viên dũng cảm chiến đấu với xã hội đen, và bị bắt Hϊếp da^ʍ trước sau đó gϊếŧ, đó là một chấn động trên toàn quốc ".

Lời còn chưa dứt, thân thế nhỏ nhắn của cô đột nhiên nhào vào trong ngực anh, khóc lóc rêи ɾỉ cùng oán hận.

“Trình Lập…” Cô vùi vào trong ngực anh, cái tên cô kêu lên bằng tiếng kêu kéo dài nhớp nháp gần như làm rung động trái tim anh.

"Nếu như không phải anh không để ý tới em... Em làm sao.. Em làm sao có thể một mình tới nơi này.... "Tiếng nức nở trong l*иg ngực càng lúc càng lớn, ngắt quãng không thành lời, tựa hồ đã bị bị thế giới làm hại.

Làm thế nào mà anh trở thành thủ phạm? Cô thực sự nghĩ rằng anh là một bảo mẫu cá nhân? Có phải anh được trả tiền lương bởi cô?

Những tiếng khóc nối tiếp nhau. Anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, hai tay buông thỏng bên hông, không đẩy cũng không ôm.

Vốn dĩ hai người lạnh lùng đối mặt, định dạy cho cô một bài học, ai ngờ cô làm như vậy lại biến thành thiếu nữ rơi nước mắt. Để cho anh cười lạnh một tiếng, nhưng là trong nháy mắt ngưng tụ ở trong l*иg ngực của anh, anh một chút cũng không phát ra được.

Nó thực sự phiền phức. Anh không nói nên lời ngẩng đầu lên, nghiến rằng nhắm mắt lại bất lực hướng lên trần nhà.

Ai tới thế anh mang người trong ngực về thủ đô đi, anh mỗi ngày đều hướng phương bắc xa xa mà bái tạ.

Lại cúi đầu nhìn, thấy cánh tay trái áo sơ mi của cô đã nhuốm đỏ, trong lòng lập tức mềm nhũn. "Được rồi, em gái, miệng vết thương trước đều đã mở ra."

Trình Lập nghiêm nghị vẻ mặt sát thực sự đã bị giảm xuống để dỗ dành trẻ em.

Khi tiếng khóc lặng xuống, anh thở dài. "Em yên tâm rửa sạch sẽ đi, anh ở bên ngoài chờ em, trước đi bệnh viện xử lý vết thương trên tay, sau đó chúng ta trở về.”

Sau khi đóng cửa lại, anh nhìn Lý Quyên đang đứng ở một bên. "Nơi này không thích hợp để ở lâu. Rời đi sớm và tìm một nơi để bắt đầu cuộc sống mới. Tôi sẽ nhờ cảnh sát vào cuộc, để chăm sóc cô một thời gian".

Lý Quyên gật đầu cảm ơn, sau đó nói lời xin lỗi. "Tôi xin lỗi, tôi đã làm phiền cô Thẩm."

Trình Lập vẫy tay. Anh không lười nhắc đến cô , nhắc đến cô là lại thấy đau đầu.

Năm phút sau, Thẩm Tầm mở cửa, quần áo chỉnh tề , nhưng sau tai biến vẫn lộ vẻ thế thảm, nhìn kỹ, hai chân vẫn còn hơi run.

Trình Lập nhìn cô với đối mắt như dao, giống như một bậc cha mẹ nghiêm khắc.

Đầu cô càng cúi xuống thấp hơn, cô cảm thấy xấu hổ khi nhìn người khác.

Mím đôi môi mỏng, anh ôm ngang cô sãi bước xuống lầu.

Lý Quyên dựa vào cầu thang, ngơ ngác nhìn .