Chương 4: Oan Gia Ngõ Hẹp

Mẹ tôi mới nói:

“Tôi tính bữa nào đi thăm hai vợ chồng Thùy. Anh thấy sao?”

Ba tôi gật đầu:

“Bà đi đi. Tôi có chắc không đi được. Dạo này người ta kêu chở hàng nhiều quá.”

Mẹ tôi chậm rãi nói:

“Vậy cũng được. Để tôi đi.”

Đề tài kết thúc với tiếng quảng cáo kết thúc. Bộ phim được chiếu tiếp.

Cả nhà tôi cùng nhau vui vẻ xem ti vi đến chiều tối.

Hôm nay, trời cũng rất đẹp. Mùa mưa này hiếm thấy những ngày nắng. Mẹ và tôi đều ghét nhất đi ra ngoài lúc trời mưa.

Mẹ tôi nói:

“Băng chở mẹ đi nơi này tí.”

“Ok, mẹ đợi con một tí.”

Tôi thay đồ rồi dắt chiếc xe ra. Nói chở vậy thôi. Chứ thật ra vẫn là mẹ tôi chở. Thứ nhất, tôi không có bằng lái. Thứ hai, sau một lần tôi tự vặn ga chiếc xe và tôi lao thẳng vào cái cột cổng to của nhà tôi thì ba mẹ tôi không ai dám ngồi lên xe để tôi chở đi.

Mẹ tôi chở tôi đến nhà bạn của mẹ tôi. Dắt tôi vào. Tôi nghe mẹ tôi nói:

“Chào Thùy, mình mới nghe chồng mình nói cậu mới về. Liền tranh thủ đến thăm bạn đây. Dạo này, càng ngày càng xinh hơn nha.”

“Bạn cứ khéo nói. Con lớn đến sắp lấy vợ rồi. Còn đẹp xinh gì nữa. Bạn mới là người đẹp hơn. Da mặt hồng hào. Đầy sức sống.”

Tôi yên lặng ngồi nghe họ tự khen nhau rồi nói đủ thứ vấn đề trên đời. Học làm một bức tượng gỗ ngồi kế bên thôi.

Cô đó vừa nói chuyện vừa nhìn tôi. Liền hỏi mẹ tôi:

“Con gái bạn hả? Bao nhiêu tuổi rồi.”

Mẹ tôi đáp:

“Nó mới 14 tuổi thôi.”

Cô đó cười:

“Nhỏ hơn con mình một tuổi. Nhưng chắc học cùng trường ấy. Con mình học trễ 1 năm. Mình mới chuyển hồ sơ con trai mình về đây. Ở trên đó, hai vợ chồng đi suốt. Không ai ở nhà quan tâm đến nó. Mang về quê có ông bà và mọi người lo cho nó mình mới yêu tâm đi làm việc. Con mình khờ lắm luôn.”



“Con của mình thì lại quá tinh ranh.”

Tôi nghĩ trong bụng:

“Người ta khen con mình còn mẹ chê con gái dễ thương của mẹ là sao? Đó là có con ở đây. Không có con ở đây chắc cái gì cũng lôi ra chê cho xem.”

Tôi bĩu môi.

Cô ấy dịu dàng nói:

“Mình thì ước gì có một đứa con gái xinh như thế. Chẳng bù cho thằng con mình suốt ngày chỉ biết đến game.”

“Ừ, con gái thì có nhờ được. Mà tính nó như con trai. Ai mà thích nó chứ.”

“Tính làm mai con Thùy cho con Dung. Hai người làm xui chịu không?”

“Được thôi. Nhưng vẫn phải hỏi hai đứa nó.”

Tôi lắc tay mẹ tôi:

“Con mới 14 tuổi, còn đi học. Làm xui cái gì hả mẹ ơi. Tôi lắc đầu.”

Cô đó cười:

“Thì đính ước từ nhỏ. Đợi học xong rồi lấy.”

Tôi nghĩ:

“Ai thèm lấy con của cô chứ?”

Cô đó lại nói tiếp vẫn cái giọng nhẹ nhàng dịu dàng vang lên:

“Nó chắc lại đi chơi game rồi. Rảnh là đi chơi.”

Cô nhìn lên đồng hồ.

“Chắc giờ nó cũng sắp về tới rồi.”

Tôi nhăn mặt. Đi gặp bạn cũ thôi. Tự nhiên lại nói đến vấn đề cưới gã. Thật điên cả đầu.

Nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện. Tôi nghe một cái giọng mà không thể quen thuộc hơn mỗi ngày. Giọng đó nói:

“Mẹ con đã về.”

Cô đó vui vẻ giới thiệu:



“Đây là bạn cũ của mẹ. Còn đây là con gái cô ấy.”

Anh ta nhìn tôi cười như không quen biết:

“Xin chào cô! Chào bạn. Con tên Tú. Rất hân hạnh được gặp cô.”

Tôi liếc anh ta. Lại là cái tên đáng ghét này. Nhìn nụ cười đó tôi lại bực mình. Thật giả tạo.

Mẹ tôi lắc tay tôi vừa nói:

“Chào con! Đây là con cô. Nó tên Băng. Tính cứ như con trai. Rất hiếu động.”

Tôi kéo dài giọng mình ra:

“Mẹ..”

Mẹ tôi và cô đó ra chỗ bàn ghế khác nói chuyện say sưa.

Anh ta đắc ý cười. Tôi bực bội nói:

“Cười gì mà cười.”

Anh ta vẫn cười. Tôi cáu:

“Cười giống đười ươi.”

Tú mới nói:

“Tính chơi thêm một ván game. Đói bụng nên đi về sớm. May về sớm mới gặp Băng. Không ngờ, hai nhà có quen biết từ lâu..”

Tôi cắt đứt lời anh ta đang nói:

“Thì sao? Cũng chẳng liên quan đến tôi.”

Tú nói:

“Hôm trước, mình vừa gọi xong ba mình gọi điện thoại cho bác kia. Chắc là ba cậu hả?”

Tôi nhớ đến cảnh tượng xấu hổ qua điện thoại liền định chuyển đề tài gấp.

Mà không có gì phải xấu hổ cả. Cũng tại anh ta mà ra. Không phải anh ta cứ gọi hoài thì tôi đâu có mắng chửi người khác. Đồ sao chổi.

Anh ta nhìn tôi lẩm bẩm. Vẫn cười được. Thật sự anh ta rất đẹp trai. Cao hơn 1 m 8. Giọng nói ấm áp, tính tình hiền lành, dễ chịu.. không có điểm gì chê. Phải nói là cực kỳ phù hợp với những tiêu chuẩn của tôi đặt ra. Nhưng tôi lại chán ghét anh ta. Vì anh ta quá phiền phức.

Cứ như ma ám theo tôi vậy đó. Nếu không tôi cũng không ác cảm nhiều như vậy với một người xa lạ.