Chương 3: Cuộc Gọi Điên Cuồng

Một tờ giấy được gửi lại cho ai đó viết:

“Không thích làm quen.”

Người con trai đứng cười ngây ngô. Trong đầu anh ta đang nghĩ:

“Cô ấy thật dễ thương. Chắc cô ấy ngại ngùng.”

Ở trong nhà, tôi không ngừng hắt xì. Tiếng chửi vang lên:

“Bà mà biết ai chửi bà. Bà gϊếŧ chết.”

Tôi cứ nghĩ người đó sẽ từ bỏ. Không, anh ta chuyển qua một hình thức khác mà thôi.

Vào một ngày đẹp trời, nắng vàng tươi. Bầu trời trong xanh. Tôi đang nằm trong nhà trên chiếc ghế yêu quý xem ti vi. Dù là thời tiết có đẹp như thế. Nhưng tôi vẫn thích chờ xem phim hơn. Hôm nay có bộ phim tôi yêu thích nhất được chiếu lại. Tên phim là:

“Hoàn Châu Cách Cách.”

Chắc hẳn, mọi người ai cũng biết. Đã xem hết rồi. Nhưng tôi lại thích xem người ta chiếu lần hai. Xem vẫn hay như lần đầu tiên tôi xem. Dù là họ đang chiếu lại thôi.

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên:

“Reng.. reng”

Tôi bắt máy:

“Alo, cho hỏi ai ở đầu dây?”

Không có tiếng trả lời. Tôi nghĩ chắc một người nào đó rảnh rỗi gọi phá liền dập máy.

Tiếng chuông điện thoại to vang lặp lại:

“Reng.. Reng..”

Tôi cáu gắt:

“Alo, ai đó?”

Lại không có tiếng trả lời. Máu trong người tôi muốn sôi lên. Tôi chửi:

“Bà mà biết đứa nào. Bà băm nát trộn với cám cho heo ăn.”

Lần thứ ba, tiếng chuông vẫn reo như cũ.

Tôi dậm mạnh bàn chân xuống nền nhà phát tiết bước từng bước đến cầm cái máy nghe điện thoại lên. Giọng nặng nề hết sức có thể:

“Không nói thì đừng gọi nữa. Biết phiền lắm không hả?”

Có một giọng nói ấm áp vang lên nghe có vẻ quen quen:

“Là mình.”

“Mình nào? Tôi không quen ai tên mình hết.”



Tiếng ti vi không ngừng phát ra tiếng thu hút ánh nhìn của tôi.

“Mình là Tú.”

“Tú nào? Tôi không quen ai tên Tú hết?”

“Tú học lớp Thảo.”

Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng giải thích.

“Gọi đến đây làm gì? Không. Tại sao lại có số điện thoại nhà tôi hả?”

“Mình xin của Thảo.”

Tôi lẩm bẩm:

“Con nhỏ này chán sống rồi. Xem mai mình xử bạn như thế nào nha Thảo.”

Tôi trầm giọng nói:

“Có gì nói đi. Để tôi còn cúp máy. Tôi bận lắm. Không rảnh chơi trò nhá máy đâu.”

“Xin lỗi! Tại lúc đó chưa biết nói gì Băng đã cúp máy.”

“Bộ bạn dư tiền điện thoại lắm hả? Gọi đến rồi còn suy nghĩ. Tại sao không nghĩ trước đi rồi gọi hả? Ngốc.”

“Không phải. Tại nghe giọng Băng nên quên luôn muốn nói gì.”

“Nghe giọng tôi. Sao nghe ra?”

“Có thể nghe ra được. Nghe một lần nhớ luôn.”

“Bận rồi cúp máy đây.”

Tôi vội vàng dập máy tiếp tục xem phim. Lúc ngồi cười ha ha. Lúc lại ngồi khóc huhu. Nhất là đoạn Tử Vi bị bà Dung Ma Ma dùng kim để hành hạ. Đâm liên tục vào người.

Thế là những ngày kế tiếp. Tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng. Ban đầu, tôi còn lịch sự trả lời. Dần dần, chỉ cần nghe giọng nói đó là tôi chửi xối xả:

“Rảnh quá ha! Không có việc gì làm thì kiếm việc khác để làm đi. Sao cứ thích làm phiền tôi hoài vậy hả?”

“Tại mình thích nghe giọng Băng.”

“Tôi chắp tay xin anh. Đừng có gọi nữa. Thật phiền phức.”

Tôi dập máy một cái thật mạnh. Khiến cả nhà đang ăn cơm đều ngước lên nhìn tôi như quái vật lạ. Ba tôi hỏi:

“Ai vậy Tuyết Băng?”

“Một thằng điên thôi. Ba đừng để ý. Tiếp tục ăn cơm thôi.”

Tôi thầm rủa:

“Gọi nữa là chết với tôi.”

Tiếng điện thoại lại vang lên. Không cần nghe giọng ai tôi liền quát mắng:



“Điên sao gọi hoài thế hả? Bộ lỗ tai để trang trí hả?”

Tôi định cúp máy thì nghe một giọng già nua cất lên:

“ Bác mới gọi có một lần thôi. Cho bác hỏi có phải số điện thoại nhà bác Quang không con?”

Tôi thầm trách:

“Cũng tại cái tên đáng ghét đó.”

Tôi hạ giọng nói nhỏ:

“Dạ đúng, bác cho cháu xin lỗi. Mấy hôm nay nhà cháu bị một thằng điên gọi đến phá. Bác thông cảm. Con không có ý chửi bác đâu.”

“Không sao đâu. Bác có thể gặp ba con không?”

“Dạ, bác đợi con tí. Con đi gọi liền.”

Tôi gọi vọng lên nhà trên:

“Ba ơi! Nghe điện thoại có bác nào kiếm ba nè.”

Ba tôi chạy xuống:

“Alo, ai vậy?”

Tôi không dám đứng nghe lén chuyện người lớn. Chạy lên ngồi chơi với mẹ của tôi.

Ba tôi nghe điện thoại xong ngồi xuống cạnh mẹ tôi. Ba tôi nói với mẹ:

“Là chồng của Thùy bạn bà đó. Hỏi anh có đi chở hàng nữa không? Định nhờ chở hàng. Lâu lắm rồi từ lúc họ đi lên sống ở thành phố A hơn mười mấy năm rồi ha bà.”

Mẹ tôi gật đầu:

“Vậy sao anh không nói em? Để em hỏi xem bé Thùy bạn em sống thế nào rồi.”

Ba tôi nói tiếp:

“Anh có hỏi rồi. Thùy sinh được một đứa con trai. Năm nay cũng bằng tuổi con mình. Học ở thành phố A. Mới chuyển về đây học. Gia đình Thùy vẫn ở chỗ cũ.”

Tôi cảm giác nghe quen quen. Chắc không trùng hợp vậy đâu. Người thành phố A chuyển về đây nhiều lắm. Làm sao có thể.

Tôi chăm chú nghe ba mẹ nói chuyện. Bất giác hỏi:

“Con bác đó tên gì ba?”

Ba tôi lắc đầu:

“Ba không có hỏi. Để lần sau ba sẽ hỏi. Mà hỏi làm gì thế con gái?”

Tôi cười tinh ranh:

“Con tò mò tí thôi”