Chương 4: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (bốn)

Sau một phen thảo luận, Thiệu Kỳ Phong nâng tay nói: “Ta xem hung thủ khẳng định là biếи ŧɦái. Chúng ta có thể thỉnh thấy Cố hỗ trợ khắc họa chân dung tâm lý tội phạm”.

Triệu Hàng liếc Kỳ Phong “Hai người chết không quen biết lẫn nhau, có điểm chung duy nhất là xinh đẹp và đều chọn lớp tâm lý học tội phạm mà thầy Cố của cậu chính là giáo viên môn này, đồng thời Cố Tu Nhiên lại không có chứng cứ ngoại phạm, cậu nói xem…”

Thiệu Kỳ Phong bĩu môi “ Triệu đội quả không hổ là nhân tài, khi điều tra án tử đều là lục thân không nhận…”

Rõ ràng tối qua trên bàn cơm, anh còn cùng thầy Cố xưng huynh gọi đệ , bá vai choàng cổ, bất quá là bị đối phương ghét bỏ.

Thiệu Kỳ Phong hồi tưởng lại ngày hôm qua, hình tượng về thầy Cố hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của hắn.

Một thoáng cơm chiều, đã có năm, sáu cô gái lân la làm quen, không trách bọn họ, chỉ trách đôi mắt thầy Cố cũng quá câu nhân.

Tuy nhiên, cuối cùng, ai đến thầy Cố cũng là một câu cự tuyệt, không hề ướŧ áŧ, bẩn thỉu.

Thần kỳ chính là, thời điểm các nàng đi, không ai cảm thấy mất mát cùng khổ sở, giống như mình từng được nam nhân này yêu thật sâu đậm.

Triệu Hàng ném cây bút về phía Kỳ Phong:“Nhãi ranh…nghĩ cái gì vậy…?”

“Em đang nghĩ, cũng cùng là cảnh sát, sao Triệu đội ngài lại có thể soái đến thế?”.

Triệu Hàng tự luyến mà cười: “Biết anh soái rồi, nghiêm túc lên cho lão tử!”

Hắn nhìn thoáng qua Tống Lam đang ngồi ở một góc:“a….vị cảnh sát té cầu thang, ngài có cao kiến gì không?”

Tống Lam suy nghĩ một chút mà nói:“Này hai vụ án, em không có đến hiện trường, đều nghe theo Triệu đội ngài”.

“thật không giống phó đội trưởng…”

Tống Lam năng lực không thể so kém Triệu Hàng, phá án thời điểm cũng thường nhìn ra vài chỗ mấu chốt để đột phá.

“ Lam tỷ, ai không biết còn tưởng rằng ngài không phải bị té hư chân mà là hư đầu đâu…”

“Cút đi…”. Tống Lam lườm gã.

Triệu Hàng khụ khụ, chuyển chủ đề:“thủ pháp gây án của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, làm dư luận xã hội xuất hiện mặt trái, thậm chí có người còn tỏ vẻ hâm mộ hắn…”

Triệu Hàng bị kêu vào văn phòng mắng một đốn, mặt trên yêu cầu nội trong một tuần phải phá được án.

Hắn kêu Tống Lam vào phòng làm việc, ngó liếc nàng:“ Chân thế nào?”

“Ngày mai gỡ thạch cao”

“Chiều nay hủy đi”.

Tống Lam khép lại nắp bút “Bác sĩ đề nghị là ngày mai.”

“Ngày mai đi đại học Chính Pháp.”

Tống Lam kinh ngạc nói “Có ý tứ gì”

Triệu Hàng không nói nhiều “Hung thủ chuyên chọn hoa khôi cấp đại thần xuống tay, hiểu ý tứ của anh chứ?”

Tống Lam liêu liêu tóc, cười duyên nói“Ý tứ chính là em lớn lên đẹp phải không….”

“Đại cô nương, khiêm tốn chút được không.” Triệu Hàng đôi tay gối lên sau đầu, nhìn trần nhà “ Người của đội hầu hết đều xuất hiện ở hiện trường án mạng, chỉ còn em là gương mặt học sinh, đi làm mồi là thích hợp nhất”.

*****

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe hơi màu đen, hiệu Buick ngừng lại trước cổng trường đại học Chính Pháp.

Triệu Hàng công đạo “Hung thủ rất có thể trốn trong trường học, hết thảy cẩn thận.”

Tống Lam vuốt vuốt làn váy:“em làm việc, anh cứ yên tâm.”

Triệu Hàng tiếp tục nói “Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra. Nhiệm vụ của em là dẫn hung thủ thượng câu.”

Tống Lam cau mày:“Triệu Đội, ngài như thế nào so với bà ngoại em còn lải nhải nhiều hơn.”