Chương 17

Dịch: Sắc - Cấm Thành

Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên

Chủ quán bar cười hớn hở: “Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ra ngoài du lịch.”

Mặc dù nghe hơi kỳ nhưng Thẩm Sơ Ý không hiểu được tính toán của dân kinh doanh, chẳng qua kết quả này có ích với cô, cô cong môi, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Lần đầu tiên chủ quán bar dậy sớm như bây giờ. Ông ta nhớ rõ người sống trong căn nhà bên cạnh là một người phụ nữ trạc tuổi mình, sao hôm nay lại có thêm một cô gái trẻ thế nhỉ?

Dung nhan thanh nhã, khí chất dịu dàng, rất phù hợp với con phố cổ của vùng sông nước Giang Nam này.



Trên đường đến Thụy An, Thẩm Sơ Ý kể cho Phương Mạn nghe chuyện này.

Phương Mạn cũng rất kinh ngạc, còn có chuyện tốt đến thế sao?

Phương Mạn: [Tớ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một lý do thôi, mở cửa hàng kinh doanh ở phố Bình An kiếm được quá nhiều tiền, ông chủ kinh doanh tùy tâm, kiếm đủ tiền đi du lịch rồi.]

Thẩm Sơ Ý nghi ngờ: [Nếu đã kiếm được tiền thì chẳng phải càng nên chú tâm vào làm ăn sao?]

Phương Mạn: [Có lẽ ông chủ này coi tiền tài như cặn bã chăng? Cũng có lẽ ông ấy trúng thưởng xổ số nên giờ cảm thấy mở cửa hàng kinh doanh lãng phí thời gian.]

Mặc dù Thẩm Sơ Ý nghĩ rằng suy đoán này hơi không hợp lẽ thường nhưng bình thường điều gì càng khó tin lại càng là sự thật, thế nên cô cũng không để bụng đến chuyện này. Chỉ cần có lợi cho cô là được, mặc dù rất đột ngột.

Thẩm Sơ Ý đến bệnh viện, thấy Tân Chân Chân đang trêu đùa con vẹt: “Gọi chị đi.”

Bé vẹt nói chuyện rất ngọt ngào: “Chị ơi, phát tài rồi.”

Ai cũng thích nghe những lời này, Thẩm Sơ Ý cũng không ngoại lệ, hỏi: “Nó chỉ biết nói câu này thôi hả?”

Tân Chân Chân lắc đầu: “Không phải, nó còn biết hát nữa, câu này là chủ nhân của nó dạy riêng cho nó, nói nhiều sẽ trở thành sự thật.”

Nhắc đến ca hát, bé vẹt tức khắc cất giọng ca vàng.

Thẩm Sơ Ý nghe được câu “nếu thấy hạnh phúc bạn hãy vỗ tay”, không khỏi mỉm cười, hình như chú vẹt nào cũng biết hát bài này.

Hồi trước lúc cô còn ở trường, chữa trị động vật không chỉ là những con thú này, còn có cả mấy con như heo bò dê vân vân… Ngược lại ở bệnh viện thú cưng, chó mèo chiếm phần lớn.

Tân Chân Chân cười tủm tỉm hỏi: “Bác sĩ Thẩm, hôm nay tâm trạng của cô vui thế nhỉ.”

Thẩm Sơ Ý gật đầu: “Rõ ràng đến thế cơ à?”

Tân Chân Chân: “Tôi vừa nhìn đã nhận ra, khí sắc tốt hơn hôm qua.”

Thẩm Sơ Ý trở về trước bàn làm việc của mình, mở WeChat lên, không thấy tin tức nhận tiền, bèn lên mạng tìm hiểu thông tin.

Người bị block vẫn có thể nhận tiền.