Chương 18

Hồi trước lúc cô còn ở trường, chữa trị động vật không chỉ là những con thú này, còn có cả mấy con như heo bò dê vân vân… Ngược lại ở bệnh viện thú cưng, chó mèo chiếm phần lớn.

Tân Chân Chân cười tủm tỉm hỏi: “Bác sĩ Thẩm, hôm nay tâm trạng của cô vui thế nhỉ.”

Thẩm Sơ Ý gật đầu: “Rõ ràng đến thế cơ à?”

Tân Chân Chân: “Tôi vừa nhìn đã nhận ra, khí sắc tốt hơn hôm qua.”

Thẩm Sơ Ý trở về trước bàn làm việc của mình, mở WeChat lên, không thấy tin tức nhận tiền, bèn lên mạng tìm hiểu thông tin.

Người bị block vẫn có thể nhận tiền.

Cho nên là Lương Tứ không nhận tiền.

Anh yêu cầu cô chuyển tiền qua WeChat nhưng lại không nhận tiền, nghĩa là sao? Một thời gian sau khoản tiền đó sẽ bị trả lại cho cô.

Thẩm Sơ Ý chống tay lên má, suy nghĩ miên man hồi lâu, cuối cùng bỏ block, gửi một tin nhắn: [Anh nhận tiền đi.]

Một lát sau có tin nhắn mới.

Lương Tứ: [Tôi lại không muốn nhận nữa rồi.]

Thẩm Sơ Ý: [… Sao anh cứ thay đổi ý định lung tung thế?]

Tối qua cô đau lòng rất lâu, thế mà bây giờ người ta lại không cần, cảm giác như đêm qua mình đau lòng vô ích.

Lương Tứ: [Bởi vì tôi là chủ nợ.]

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Sơ Ý nghĩ rằng có phải Lương Tứ cố tình trả lại mối thù chia tay năm xưa hay không. Suy cho cùng thì một người kiêu ngạo như anh chưa bao giờ bị gái đá.

Cô trả lời: [OK.]

Suy nghĩ của chủ nợ quan trọng nhất, cô biết làm sao bây giờ? Nếu cô giả vờ không thừa nhận tiền thì nói không chừng anh sẽ từ bên cạnh chạy sang đây đòi nợ.

Chờ mãi mà không có tin nhắn mới, khi Thẩm Sơ Ý nghĩ rằng anh sẽ không nhắn tin tiếp thì lại nhận được một đoạn video, không dài.

Đó là video Tiểu Ngũ ngậm đĩa ném.

Hoạt động này là sở thích từ nhỏ đến lớn mà nó cứ chơi mãi không chán.

Có lẽ video này mới được quay, bởi vì Thẩm Sơ Ý thấy bối cảnh là ở văn phòng. Cô nhìn bàn làm việc của mình rồi lại nhìn không gian rộng lớn trong video, không khỏi thở dài.

Anh thậm chí có thể chơi ném đĩa với chó trong văn phòng!

Lương Tứ: [Còn block nữa thì về sau khỏi xem.]



11: [Được rồi.]

Lương Tứ chống tay lên má, bật cười.

Anh ngước mắt, vẫy tay gọi: “Tiểu Ngũ.”

Tiểu Ngũ cắn đĩa ném chạy đến bên chân anh, cho rằng chủ nhân lại muốn chơi với nó.

Không ngờ Lương Tứ lại rất tuyệt tình rút đĩa ném của nó, tùy ý vuốt ve nó mấy cái: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ham chơi thế hả.”

Tiểu Ngũ: ?

Chỉ số thông minh của Berger rất cao, huống chi nó đã cùng anh chung sống sớm chiều năm năm, biết được chủ nhân đang răn dạy mình. Nó không hiểu gì cả, rõ ràng là chủ nhân chủ động chơi với mình cơ mà?