Dịch: Sắc - Cấm Thành
Sau khi ra ngoài, Trần Mẫn vẫn đang ngồi phòng khách, cô tưởng sẽ lại cãi nhau nhưng không ngờ bà lại nói: “Được rồi, đã là chuyện không đổi được thì không nói nữa.”
Thẩm Sơ Ý nói vâng.
Bên ngoài ồn ào quá, Trần Mẫn ấn ấn huyệt thái dương, hỏi dò: “Con tốt nghiệp cũng lâu rồi, bây giờ có bạn trai không?”
Thẩm Sơ Ý ngừng sấy tóc, nói: “Mẹ hỏi cái này làm gì?”
Trần Mẫn: “Nếu như là người Ninh Thành, lại ổn định…”
Thẩm Sơ Ý nói: “Khng có, mẹ không cần hỏi.”
Trần Mẫn bị đánh gãy, đổi giọng: “Nếu không có thì mẹ lại giới thiệu cho con.”
Thẩm Sơ Ý cho là bà chỉ tiện nói thế, lừa dỗ bà đi ngủ, bây giờ bà không khỏe, phải đi ngủ sớm.
Sấy tóc xong, về phòng ngủ, dù cửa sổ đã đóng nhưng không thể ngăn tiếng nhạc của quán bar.
Thẩm Sơ Ý nghĩ ngày mai chụp ảnh nhà, đăng lên mạng bán, Phương Mạn giới thiệu cho cô mấy trang web trung gian.
Cô nhìn số dư trong tài khoản của mình, từ chức về Ninh Thành, tháng này mới làm được một ngày, thở dài. Đã nói thì không thể đổi ý.
Thoát khỏi hộp thoại, cô chọn vào danh sách đen.
Ban đầu Thẩm Sơ Ý sợ sẽ cãi nhau với nên mới block anh, cố gắng tránh né tin tức về anh, mặc dù không có tác dụng gì, dù sao cũng không thể ngăn được tin tức.
Đến nửa đêm cô mới chuẩn bị tinh thần xong, mở block, nhìn chằm chằm khung chat, phân vân không biết nên chuyển trực tiếp hay nên gửi cái gì.
Cuối cùng cô chuyển một ngàn rưỡi qua cho anh.
Gửi xong, Thẩm Sơ Ý lại sợ Lương Tứ sẽ nói gì, lại block anh, nằm vật xuống đi ngủ, nghĩ ngày mai phải mua máy trợ thính.
Trong chóp mắt đó, cô lại nghĩ, sao phá dỡ lại không phá dỡ đến nhà cô, để bây giờ cô không phải hứng chịu tiếng ồn.
-
“Đinh.”
“Có người gửi tin nhắn cho ông kìa.” Tiêu Tinh Hà nhắc nhở.
Đầu ngón tay Lương Tứ trượt lên, màn hình rốt cuộc cũng xuất hiện dấu chấm đỏ chứa tin nhắn chưa đọc, anh nhấn vào.
Ngoài chuyển khoản thì không có một lời dư thừa.
Anh trả lời “?” nhưng nhận lại chỉ là dấu chấm than.
Lương Tứ tức cười.
Tiêu Tinh Hà định nói gì thì chuông điện thoại vang lên, là Phương Mạn hỏi anh chuyện mua nhà: “Cậu hỏi tôi, tôi làm gì có tiền mua nhà, không chú ý dến việc này, mà cậu phát tài à, giờ còn mua được nhà nữa?”
Phương Mạn nói không nên lời: “Tôi làm công nhân mua được cái gì, là Ý Ý.”
Biết được là Thẩm Sơ Ý, anh ấy vô thức liếc nhìn người đàn ông đang chơi điện thoại: “Cô ấy phát tài à?”
“… Bán nhà cũ để mua.”
“Giờ nhà cô ấy được giá lắm, sao lại bán?”
Phương Mạn thấy không có gì để giấu, nói chuyện quán bar: “Ảnh hưởng giấc ngủ, hơn nữa bây giờ mẹ cậu ấy bị ốm, phải nghỉ ngơi nhiều…’
Tiêu Tinh Hà kết thúc cuộc trò chuyện, nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, nuốt nước bọt: “Tôi khai hết, bên cạnh nhà Thẩm Sơ Ý mới mở quán rượu, kinh doanh cả đêm, cô ấy muốn bán nhà để mua nhà mới.”
Lương Tứ à một tiếng.
Tiêu Tinh Hà: “?”
Phản ứng này không giống như anh mong chờ.
Tiêu Tinh Hà không nhịn được nói: “Chỉ thế thôi à, tôi còn tưởng ông mua nhà cô ấy luôn.”
Lương Tứ không nói gì, cụp mắt, vuốt tay tìm trên bản đồ, vị trí quán bar và những tin tức khác.
Gọi điện thoại, lễ tân mở miệng: “Xin chào, đây là quán bar Đêm Khuya.:
Lúc này là giờ cao điểm của quán bar, tiếng nhạc dội vào điện thoại khiến đầu anh đau nhức, Lương Tứ nhíu mày.
Lễ tân hỏi: “Xin hỏi anh cần gì?”
Lương Tứ nói ngắn gọn: “Bao cả quán.”
Anh mất kiên nhẫn: “Gọi ông chủ của cậu ra đây.”
Lễ tân vội đi gọi ông chủ. Ông chủ quán bar nghe nói có người muốn bao hết, tưởng đâu có mối làm ăn lớn, ví dụ như team building của công ty.
Anh ta cười nói: “Chào anh, sự kiện khai trương quán bar, đồ uống giảm giá 10%, xin hỏi anh bao quán để tổ chức hoạt động gì? Có yêu cầu gì?”
Sau đó nghe thấy người đàn ông mở miệng: “Có một yêu cầu.”
Lương Tứ chặc lưỡi: “Từ giờ trở đi, đóng cửa nghỉ ngơi.”
Ông chủ quán bar: “?”
Chưa từng nghe thấy loại yêu cầu quái lạ này.
-----
Ông chủ quán bar hỏi: “Thưa quý khách, không phải anh đang nói đùa đấy chứ?”
Lương Tứ hỏi lại: “Tôi nói câu nào giống đang đùa?”
Câu nào cũng giống! Chủ quán bar suýt nữa buột miệng thốt ra: “Lần đầu tiên tôi nghe có khách hàng đặt bao hết rồi yêu cầu quán đóng cửa nghỉ ngơi, thật sự là…”
Nếu không phải giữ gìn lễ độ thì ông ta đã cúp điện thoại luôn rồi.
Lương Tứ ngả lưng tựa ra đằng sau, không nói vòng vo: “Ông không cần quan tâm tôi định làm gì, cứ ra giá là được.”
Vừa rồi Tiêu Tinh Hà còn cho rằng sếp nhà mình ý chí sắt đá, bây giờ được chứng kiến hành vi vung tiền ngang ngược này, không khỏi giơ ngón cái.
Anh ấy biết có tiền tùy hứng, suy nghĩ hoàn toàn không nằm trên trục hoành giống mình.
Nếu ngủ một giấc mà bị tiếng ồn làm phiền thì đóng cửa quán bar là được.
Lần đầu tiên chủ quán bar gặp phải khách hàng kiểu này, chẳng những ra giá cao mà yêu cầu còn rất đơn giản. Ngẫm lại lợi ích của việc đặt bao hết rồi đóng cửa, ông chủ nhanh chóng đồng ý.
Cuối cùng, ông ta không nhịn được hỏi lý do: “Anh Lương, vì sao anh lại đặt bao hết mà chỉ cần đóng cửa quán? Chẳng phải sẽ lãng phí tiền sao?”
Lương Tứ chỉ trả lời ông ta ba chữ: “Tôi thấy ồn.”
Chủ quán bar: “…”
Theo phản xạ, ông ta chạy ra ngoài nhìn chung quanh, không nhận ra hàng xóm chung quanh ai là người có tiền, không thể nào là con ma trong sông đào bảo vệ thành đằng sau quán bar đâu nhỉ?
Sau khi anh cúp máy, Tiêu Tinh Hà lại gần hỏi: “Sao cậu không mua luôn quán bar? Còn có thể đầu tư một khoản nữa chứ.”
Lương Tứ bưng ly thủy tinh lên, đá viên va chạm trong ly phát ra âm thanh giòn giã, khiến giọng nói của anh nghe trầm hơn: “Quá chậm.”
Tiêu Tinh Hà hiểu ra.
Mua cửa hàng còn phải làm thủ tục, chí ít cũng tốn mấy ngày trời, hơn nữa chủ quán bar mới khai trương nên chưa chắc đã muốn bán cửa hàng. So với việc này, bỏ tiền ra đặt bao hết rồi kêu quán đóng cửa nghỉ ngơi, chẳng khác nào được nghỉ làm mà vẫn có nhiều tiền, nếu là anh ấy thì anh ấy cũng sẽ đồng ý.
Tiêu Tinh Hà nhắc nhở: “Cậu làm như vậy, Thẩm Sơ Ý chưa chắc đã biết.”
Lương Tứ liếc anh ấy: “Ai bảo tôi làm vậy là vì cô ấy?”
Tiêu Tinh Hà nói thẳng: “Được rồi, cậu muốn làm người lương thiện, chỉ đơn giản muốn làm anh chàng ốc đồng thôi.”