Chương 33 Hồ ly trêu ghẹo thiếu gia

"Mẹ Sang (*) bây giờ qua loa lấy lệ như vậy sao? Loại mặt hàng này lại là tên đứng đầu bảng nữa chứ.”

(*)Mama-san là một từ được chuyển âm từ tiếng Nhật, Mama-san trong tiếng Nhật dùng để chỉ một người phụ nữ lớn tuổi. Trong một số khu vực, nó là một thuật ngữ chỉ phụ nữ trung niên và cao tuổi hoặc cho bà chủ, và nó có nhiều nghĩa mở rộng. Nghĩa thứ hai của Mama Sang là bà chủ , có thể được mở rộng cho quản đốc của một cô gái trẻ , gái điếm già của nhà thổ .

Cô ấn nhẹ vào vai anh, ngón tay ngọc ngà mảnh mai lưu luyến trên ngực anh. Cô giả vờ nũng nịu, giọng điệu ỏn ẻn, nói: “Bản lĩnh của kẻ hèn này như thế nào, một lát nữa ngài sẽ biết.”

Anh Thiệu vỗ nhẹ lên mặt cô, chậm rãi nói: “Nàng có bản lĩnh gì, thể hiện ra cho ta xem nào.”

Cô cởi bỏ thắt lưng, để lại chiếc áo khoác rộng trùm lên người. Cô cầm lấy bàn tay anh, luồn vào cổ áo mình, từ từ đi xuống.

Đầu ngón tay anh lướt qua vùng đẫy đà của cô, xuống thẳng đến bụng dưới.

Anh chạm phải một dải lụa, nhéo nhéo nó, tự hỏi nó là gì.

Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và tr uy.en.hd.x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắp

Anh chợt nhớ đến những thứ dùng để che đậy nơi tư mật của các diễn viên trong các bộ phim AV của xứ hoa anh đào, anh nheo mắt, bàn tay to nắm bộ kimono đắt tiền kéo mạnh xuống, thân thể trắng như tuyết bên dưới lập tức phơi bày ra trước mắt anh.

Dưới ánh đèn, màu vải lụa đỏ như máu kí©h thí©ɧ thần kinh người ta, một cái ôm lấy eo thon của cô, cái kia từ trên rốn buông xuống, xuyên qua vùng đất cấm địa, vòng ngược lên buộc ở sau thắt lưng, vất vả bao phủ rừng rậm đen kịt.

Anh giật mạnh cổ tay cô, kéo cô vào lòng: “A!”

Anh vỗ mạnh vào mông cô “bốp” một tiếng, vừa vang dội vừa thẹn thùng.

“Nàng thực sự có bản lĩnh ha, cái mông tròn đều lộ hết ra ngoài rồi.” Giọng nói trầm thấp của anh vờn quanh lỗ tai cô, khiến cô hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

“Bốp!”

Anh lại vỗ một cái: “Sao không trả lời? Mẹ Sang không dạy nàng à?”

Cô thút thít hai tiếng cầu xin sự thương xót: “Hữu Nhật, đừng đánh em ~”

Vậy mà anh không hề dừng tay, mỗi lần sau đều mạnh hơn lần trước, bàn tay to lần lượt thay phiên nhau đánh vào cái mông quả đào, kêu bốp bốp. Giang Lệ hối hận, đúng là tự đào hố chôn mình mà, biết vậy cô không làm đâu

“Bốp!”

“Ưm ... Công tử, cái mông của nô gia không phải dùng như vậy đâu…”

Cô đang nằm trên vai anh, vặn người từ bên này sang bên kia, vặn vẹo vô tình nhưng lại có sức gợϊ ȶìиᏂ vô cùng mê hoặc.

Thiệu Hữu Nhật lạnh giọng, phê bình nói: “Ai cho phép nàng dám dạy dỗ bổn công tử đạo lý hả?”

“Bốp!” Lại một cái vỗ vào mông.

Cô hét lên: “Thiệu công tử, nô gia biết sai rồi…Cầu xin công tử thương tiếc một chút…”

Bàn tay anh Thiệu nhanh như gió, nhất định phải làm cho cái mông nhỏ của cô đỏ ửng lên thì anh mới bằng lòng dừng tay.

Lúc mông đào chín muồi, cô đã yêu kiều thở gấp liên tục, anh xoa mông đào đỏ mọng, có lúc bẻ sang hai bên, có khi ép vào nhau, có khi không có quy luật mà xoa nắn.

Loại hành động nhẹ nhàng bá đạo này đã lan đến dây thần kinh gần động hoa của cô, mang đến cho cô một kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng và tinh tế, khiến cho từ khóe miệng của cô phát một tiếng ngâm nga đứt quãng

Lòng bàn tay to lớn của anh lưu luyến trên quả đào đỏ một lúc, sau đó theo đường vòng cung của trái đào đi tới phụ cận của cửa hang, một đoạn dây hồng đã bị mật hoa làm ướt thành màu đỏ sậm, vừa lộng lẫy vừa gợϊ ȶìиᏂ.

Anh cách lớp vải lụa đỏ, vừa ấn vừa xoa miệng hoa huyệt, làm cô khó khăn hừ một tiếng. Anh làm như không nghe thấy, tùy ý thay đổi tốc độ và vị trí, khơi dậy du͙© vọиɠ vô tận của cô. Cô càng ngày càng cảm thấy trống rỗng, cuối cùng không nhịn được cầu xin anh: “Hữu Nhật, vào đi anh…”