Chương 32 Hồ ly trêu ghẹo thiếu gia

Anh Thiệu không cần lấy lòng cô, cho nên anh nói nhớ cô, điều đó có lẽ là sự thật.

Cô cúi đầu, thầm vui vẻ, cô đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, dù sao cũng có được chút tình cảm từ anh, khoảng thời gian không nói nên lời này cũng không phải là vô ích.

Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và tr uy.en.hd.x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắp

Họ không phải là những cặp tình nhân quang minh chính đại, nhưng thỉnh thoảng Thiệu Hữu Nhật nói vài lời yêu thương với cô, cô đã rất hài lòng.

Giang Lệ nói liên miên với anh rằng diễn viên nào đó trên phim trường không có ngộ tính, ngược lại một ngôi sao nhí thì lại có khí chất ngời ngời, ngoại hình dễ thương, kỹ năng diễn xuất tốt, lúc giờ nghỉ thì hiếu động chạy tới chạy lui khắp nơi, đặc biệt làm người ta yêu mến.

Thiệu Hữu Nhật lắng nghe, anh thật là có ý nghĩ muốn đến trường quay nhìn qua một chút, anh muốn xem những người cô nói đến cùng là ra sao, cũng muốn xem cô như thế nào trên phim trường.

Muốn biết cô đang dùng giọng điệu thì thầm nhẹ nhàng hay ồn ào; muốn biết cô mặt mày tươi tỉnh hay là cau mày

“Anh Thiệu, ngoài công việc thì anh còn làm gì ở Châu u nữa dzạ?”

Anh nói với cô ở Paris anh gặp được người đẹp, chọc cho cô lo lắng: “Anh vẫn chưa mất trinh, phải không?”

Thiệu Hữu Nhật cười xấu xa: "Nếu có thì sao?"

Cô cắn môi dưới: “Vậy thì em không muốn anh nữa.”

Anh hừ một tiếng, cười: “Em không làm được đâu.”

Cô không có gì để nói, bởi vì cô thực sự không thể làm được.

Anh Thiệu liếc nhìn cô, thấy cô khẽ mím môi, vẻ mặt nhăn nhó. Nhất thời tâm trạng anh thật tốt: “Haizz…”

Giang Lệ nhìn anh, chỉ thấy trong mắt anh có một luồng ánh sáng, phản chiếu dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.

Người đàn ông cười khẽ, nói: “Đừng nản lòng, cô Giang của tôi.”

“Thân thể của tôi đều đã bị em chiếm đoạt, em còn lo cái gì nữa.”

Giọng điệu của người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng làm cô không thể không cười lên.

Trời còn sớm, cô đi tắm rửa trước, sau khi đi ra thì vội vàng bảo anh Thiệu đi tắm.

Giang Lệ nghe tiếng nước chảy ào ào, nhanh chóng mở hộp trang điểm ra trang điểm, make up theo phong cách geisha Nhật Bản, có điều cô cải tiến một chút, lớp trang điểm nền không đến nỗi trắng bệch. Cô đã bí mật luyện tập một lần trước đây, hiện tại cô có thể dễ dàng làm được.

Cô thắp một vài ngọn nến đỏ để quanh phòng, tắt đèn, chỉ có vầng sáng màu vàng ấm áp đung đưa từ bên này sang bên kia, ngay cả những ngọn lửa đang nhảy dường như cũng có vẻ chộn rộn.

Trước khi anh Thiệu bước ra, cô mặc một bộ kimono cao cấp vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, đồng thời lấy một chiếc quạt nhỏ che nửa khuôn mặt.

Anh vừa bước ra, nhìn thấy cô đang nhíu mày giả bộ, phối hợp với kiểu trang điểm, anh không kìm được mà bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha…”

Giang Lệ giậm chân tức giận: “Thiệu! Hữu! Nhật!”

“Được rồi,được rồi, được rồi, tôi không cười, tôi không cười, ha ha ha ha ha ha…”

Cô tức giận nhìn anh: “Em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa!”

Anh Thiệu nhịn cười, ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ để tôi nhập vai diễn.”

Một lúc sau, anh ngả ngớn nâng cằm cô lên, nhìn trái nhìn phải vài lần, cau mày nói, bất mãn nói: