Chương 29 Đừng nản lòng, cô Giang của tôi.

Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và tr uy.en.hd.x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắp

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Anh Thiệu không có ở đây, Giang Lệ luôn cảm thấy chăn bông không đủ ấm, giường quá lớn, lăn lộn từ bên này sang bên kia cũng đã thấy rất lâu.

Thỉnh thoảng cô về nhà sớm, còn cảm thấy buồn chán, bèn nhớ lại những gì họ đã làm khi anh ở đây, ừm, hình như hầu hết đều là nɧu͙© ɖu͙©.

Không nên nghĩ tới những thứ tục tĩu này, vừa nghĩ đến càng thấy tiếc nuối lúc anh ở đây, vẫn là nhiệt độ nóng hổi của thân thể sεメy tốt hơn thứ đồ giả trong tay nhiều. Đến ngày thứ bảy Thiệu Hữu Nhật không có ở đây, rốt cuộc cô không chịu đựng được sự cô đơn, lần nữa chọn một trong số các loại dụng cụ ở tủ đầu giường, lấy ra.

Cô nói thầm: Anh Thiệu đã đồng ý, không phải sa ngã, không phải sa ngã...

Cô chọn một cây gậy nhỏ trông đơn giản nhất - không quá to, bề mặt sáng bóng nhẵn nhụi, không có chỗ kỳ lạ nhô ra.

Cô để cho cây gậy trượt ở miệng hoa huyệt, dính đầy chất lỏng của chính mình rồi cẩn thận nhét vào trong lỗ nhỏ, khu vực bấy lâu không được khai thác cuối cùng cũng có kẻ xâm nhập mới, làm cô không khỏi ậm ừ thỏa mãn.

Giang Lệ bật công tắc, cây gậy bắt đầu rung lên. Cô tăng tần số từng chút một, tìm ra tần suất yêu thích của mình, tận tình hưởng thụ.

Đột nhiên có hàng ngàn dòng điện yếu ớt từ thanh rung tỏa ra xung quanh - vật nhỏ đó vậy mà phóng điện! Cô thất thần run rẩy, trải nghiệm mới này hoàn toàn mang lại cho cô một kɧoáı ©ảʍ không tên.

Loại này không biết làm cho cô muốn lấy ra vật tà ác, nhưng trước khi đυ.ng đến nó, cô lại bị dòng điện kí©h thí©ɧ, toàn thân trở nên căng thẳng, tứ chi yếu ớt.

“A ... ưm…”

Cô yếu ớt co quắp trên giường lớn, chịu đựng sự kí©h thí©ɧ của rung động song song cùng với điện giật, có chút đau đớn, nhưng càng nhiều thêm tê dại, cô cau mày, đôi môi mọng đỏ liên tục phát ra tiếng nức nở đứt quãng, ngay cả chính cô cũng không biết đó là đang la hét hay rêи ɾỉ nữa.

Giang Lệ bị con quái vật đó dồn vào đường cùng, làm cho cô nhớ Thiệu Hữu Nhật hơn bao giờ hết, cô nhỏ giọng oán giận anh: “Hu hu hu…Thiệu Hữu Nhật… sao anh không ở đây…”

Thắt lưng cô đau xót, một lượng lớn chất lỏng trong suốt chảy ra từ lỗ hoa, chảy xuống drap trải giường, thấm ướt cả một mảng.

Cây gậy nhỏ vẫn đang phát ra dòng điện, cô lấy lại bình tĩnh, sau đó mới có sức giơ tay tắt công tắc. Tiếng “ong ong” của sự xấu hổ cuối cùng cũng tắt đi, căn phòng rộng lớn yên tĩnh trở lại.

Cô nhắm mắt tĩnh tâm một lúc mới lấy cây gậy nhỏ ra, nghiêm túc rửa sạch, lau khô cẩn thận rồi lặng lẽ đặt lại chỗ cũ, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cô có chút tủi thân, muốn đi hỏi anh lấy đâu ra những thứ kỳ lạ này, có vật phóng điện cũng không nói cho cô biết…

Nhưng cô không muốn bị anh Thiệu cười nhạo nên chỉ có thể giả câm giả điếc, ngậm bồ hòn làm ngọt.

======================

Sau khi Thiệu Hữu Nhật trở về, công việc trong tay tạm thời chậm lại, anh không hề tăng ca, lại bắt đầu đơn độc một thời gian, chờ cô về, nhưng cũng tắm rửa sớm rồi đi ngủ

Anh Thiệu buồn bực: Ngày nào bên kia bờ đại dương cô cũng có thể mỗi ngày gọi điện cho anh, tại sao lúc anh về rồi lại chẳng nói được mấy câu?

Anh suy nghĩ, cô bận rộn như thế, chỉ có thể nghĩ cách khác để kết nối tình cảm của mình - anh đang đợi cô ở nhà, không bằng đến phim trường đợi cô, như vậy còn trên đường đi còn có thể cùng nhau tán gẫu.

Lúc tan sở, Thiệu Hữu Nhật gọi cho cô hỏi cô còn bao lâu nữa thì xong công việc.

“Hai giờ, anh tan sở chưa?”

“Bên này tôi vừa mới xong.”