Chương 28 Chuyện quan trọng hơn

Cô vẫn cắn môi nhẫn nhịn, còn không cúp điện thoại của anh, cô sao có thể bỏ được.

Thiệu Hữu Nhật dịu giọng, tiếp tục dỗ dành cô: “Lệ, gọi ra đi em.”

Cô lắng nghe từng câu từng chữ bên tai nhưng không hề đáp lại, dưới sự rung động tần số cao của gậy massage, kɧoáı ©ảʍ tột độ đó khiến cô nảy sinh cảm giác phản kháng, cố gắng chống lại du͙© vọиɠ tội lỗi của mình đến cùng. Nhưng mà ý chí không chịu nổi một đòn trước phản ứng sinh lý, cô không thể không hét lên, lêи đỉиɦ.

Thiệu Hữu Nhật nghe thấy tiếng cô nhẹ nhàng thở hổn hển qua điện thoại di động, dường như anh có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo của cô đang phập phồng lên xuống trước mặt anh, làn da mịn màng run lên vì du͙© vọиɠ, thật quyến rũ và đáng yêu.

Anh yên lặng lắng nghe, không muốn phá vỡ sự hài hòa và kɧoáı ©ảʍ này.

Cho đến khi cô bình phục, nhẹ giọng gọi anh: “Hữu Nhật.”

Thiệu Hữu Nhật hỏi cô: “Thoải mái không?”

“...Vâng.”

“Có muốn làm lần nữa không?”

“...”

“Có muốn không?”

Cái gì càng ngon thì con người càng tham lam, cắn một miếng rồi lại muốn cái thứ 2. Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy hài lòng sau miếng đầu tiên bởi vị ngon của nó, chắc chắn sẽ muốn nhiều hơn nữa.

Cuối cùng cô cũng thừa nhận: “Muốn.”

Cô vặn công tắc lần nữa, cây gậy to lớn không biết mệt mỏi lại bắt đầu rung động, cô cũng lần nữa lảm nhảm kêu lên, có lẽ là bị Thiệu Hữu Nhật từng bước dụ dỗ, không cần che đậy du͙© vọиɠ, lần này cô không có kiềm chế, âm thanh rêи ɾỉ cao thấp tự nhiên như những nốt nhạc.

Thiệu Hữu Nhật yêu cầu cô chỉnh công tắc ở mức tối đa. Cô làm theo lời anh. vặn núm xoay về phía xa nhất. m lượng của cô đột ngột tăng lên, anh ở đầu dây bên kia nghe thấy, lập tức có thể biết cô có bao nhiêu kí©h thí©ɧ. Ngay cả tiếng máʏ яυиɠ lên “ong ong”, anh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Thanh âm của cô kéo dài bảy tám giây, sau đó đột ngột dừng lại - cô lại lần nữa lêи đỉиɦ, nụ hoa nhạy cảm khiến cô không thể chịu đựng được sự kí©h thí©ɧ nữa, cô theo bản năng buông lỏng tay, làm cho cây gậy massage màu trắng rơi trên drap giường.

Giang Lệ thở hổn hển, từ từ nhắm nghiền hai mắt, đắm chìm trong dư vị còn sót lại sau cơn cực khoái, liếʍ láp kɧoáı ©ảʍ cuối cùng.

Thiệu Hữu Nhật thưởng thức hơi thở gấp gáp của cô, đến khi cô dần bình tĩnh lại, anh gọi cô: “Lệ?”

Cô trả lời nhẹ nhàng: “Dạ.”

“Thích không?”

“... Ừm”

Cô lại do dự nhiều lần, mặc dù khó nói ra, nhưng cô không thể không hỏi anh: “Anh Thiệu, anh nói không có gì phải xấu hổ về ham muốn sinh học, vậy thì tại sao …”

“Hửm?”

“Chính là, trước lần đầu tiên của chúng ta, không phải quần anh cũng đã cởi rồi sao, sau lại không có làm thành, tại sao anh lại ... không để em tự làm …”

Thiệu Hữu Nhật sững sờ một hồi, sau đó không ngừng cười nói: "Khụ khụ, em sẽ không thành thật chịu đựng chứ?”

Cô oán hận nói: “Chứ gì nữa…”

“Ha ha ha ha ... ôi trời, Lệ nhà ta thật trong sáng quá, trong sáng quá đi, ha ha ha ha …”

Giang Lệ sau đó mới nhận ra mình bị lừa, tức muốn chết: Thiệu Hữu Nhật, anh vô sỉ.”

Cúp điện thoại, cô không kìm được sự tò mò đang trỗi dậy của mình, cầm thứ đồ chơi nhỏ kiểm tra từng chút một.

Anh Thiệu làm việc chu đáo, thậm chí còn lắp pin cho cô.

Cô nhấn một cái, mấy quái thú đồ chơi cái thì dài, cái thì nhỏ bắt đầu rung động, vặn vẹo, xoay tròn.

Cô giật mình, không dám thử lên người mình, vội tắt công tắc, gom lại, rồi cất hết vào tủ đầu giường.