Bàn tay phải nắm chặc lại, Lãnh Tiểu Dã dùng hết sức hung hắng đánh vào khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương
một
quyền.
Loảng xoảng!
một
âm
thanh kim loại vang lên, cú đấm cách má trái Hoàng Phủ Diệu Dương chưa tới
một
cm
thì
dừng lại.
không
phải
cô
dừng lại, mà là tay
không
có cách nào tự dừng lại, có cái gì đó
đang
giữ lấy tay
cô.
trên
cổ tay, chẳng biết lúc nào
đã
xuất
hiện
một
vật lạ.
Rộng ba cm, bằng vàng, ở giữa được nạm
một
viên ngọc xanh biển, bên cạnh là những đốm sáng lấp lánh, lớn
nhỏ
không
đồng nhất.
Nhìn sơ qua, như
một
dãy ngân hà lộng lẫy.
Nếu
không
phải bên
trên
có
một
ổ khóa tinh xảo, cung
một
sợi dây màu vàng,
thì
cái vật
trên
cổ tay
côcó thể gọi là
một
chiếc vòng tay.
Lãnh Tiểu Dã lướt tầm mắt đến chiếc vòng cổ,
một
đầu nằm ở tay
cô,
một
đầu được khóa trụ vào đầu giường.
Đinh đinh
đang
dang!
Theo động tác của
cô, bốn phía lại lần nữa truyền đến
âm
thanh ban nãy.
Lãnh Tiểu Dã cảm giác được
không
chỉ cổ tay mà cả hai chân đều có vẻ kỳ lạ.
không
cần nhìn,
cô
cũng có thể đoán được mình bị tró.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, đỡ lấy cổ tay
cô.
"Thả lỏng
một
chút."
Tay phải
cô
đang
bị thương, nếu cứ tiếp tục nắm chặt tay như vậy,
không
khéo miệng vết thương
sẽcàng nứt ra.
"anh
đừng chạm vào tôi!"
Lãnh Tiểu Dã hất tay
anh
ra.
Chiếc vòng cổ bằng vàng lại vang lên
âm
thanh " đinh đương ".
"Em
không
đau sao?"
anh
nhíu mày hỏi
cô.
Đau?!
anh
còn biết quan tâm
cô
có đau hay
không?!
Lãnh Tiểu Dã tưc giận phản kháng, "Ai cần
anh
lo!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn tay phải quấn băng gạc của
cô, "Trước hết đem ngón tay thả lỏng ra, nếu tiếp tục như vậy, miệng vết thương
sẽ
bị nứt ra, đến lúc đo chắc chắn
sẽ
để lại sẹo."
"anh
mau cút
đi
cho tôi!" Lãnh Tiểu Dã gầm
nhẹ.
"Em thả lỏng tay ra trước."
"Cút!"
"Buông ra!"
Giọng
nói
anh
có chút tức giận.
Lãnh Tiểu Dã hừ
một
tiếng, ngón tay càng buộc chặt lại.
Vết thương bên tay phải vừa tốt lên
một
chút, nhưng bị
cô
dùng lực như vậy,
đã
sớm nứt ra,
một
cơn đau
nhẹ
dâng lên.
cô
càng dùng sức, cảm giác đau đớn càng
rõ
rệt.
cô
đau đến nhíu mày, nhưng lại càng dùng sức nắm chạt tay, máu tràn ra, từng chút từng chút làm ướt sững băng gạc
trên
tay
cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương càng nhíu chặt mi lại.
Ý cười ở khóe môi Lãnh Tiểu Dã ngày càng đậm, nhìn
anh
khıêυ khí©h.
Khiến
anh
khó chịu,
cô
cảm thấy rất thoải mái!
Cái vật
nhỏ
này điên rồi sao? Dám dùng cách này để chống đối lại
anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương từng có rất nhiều sủng vật,
đi
Bắc Mĩ mang về
một
con ngựa hoang, đến thảo nguyên Nam Phi lại mang về
một
con báo đốm...
Cho dù là dã tính, nhưng cũng
sẽ
tránh làm hại mình, ở trước mặt
anh
ngoan ngoãn để
anh
thuần phục.
Như
cô,
không
biết sống chết chống lại
anh, còn là người đầu tiên.
Nhìn băng gạc
trên
tay
cô
ngày càng nhiều máu, trái tim
anh
cũng bị bóp nghẹn từng chút.
Trong lòng nổi giận,
anh
vươn tay bóp cổ
cô.
"Sủng vật
không
chịu nghe lời,
sẽ
không
sống được lâu đâu!"
"Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh nhìn
anh, "anh
tốt nhất nên gϊếŧ chết tôi
đi, nếu
không,
một
ngày nào đó, tôi
sẽ
làm nhục
anh
như
anh
làm với tôi bây giờ, nhưng tôi
sẽ
trả lại
anh
gấp nhiều lân!"
Ánh mắt
cô
tràn đầy quật cường, ánh mắt giống như vậy,
anh
chỉ cần
một
tháng
đã
thuần phục được
một
con báo đốm hoang dã.
Du͙© vọиɠ chinh phục ngay lập tức nổi dây,
anh
thu bàn tay lại.
"Tôi
sẽ
khiến em ngoan ngoãn trở thành sủng vật của tôi!"
Sau đó,
anh
cúi xuống hôn lên ngực
cô
một
cái, rồi bò lên người
cô.
Chăn mỏng rơi xuống, thân thể
cô
từ từ bại lộ trước mặt
anh.