Chương 17

Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận mắng ra tiếng.

Hôm nay, từ lúc nhìn thấy

cô,

không

biết

anh

đã

mắng chửi bao nhiêu lần.

Hoàn toàn

không

giống

anh

bình thường.

Lão quản gia nhìn thấy

anh

buồn rầu, khẽ mỉm cười

một

cái, cúi đầu nhắc nhở, "Tiên sinh, ngài có thể dùng tay giữ ngón tay



ấy lại, còn nữa, lúc lau, động tác nên thả lỏng,

nhẹ

nhàng

một

chút."

Hít sâu

một

cái,

anh

theo lời lão mà làm.

Mới đầu,



không

phối hợp với

anh, nhưng sau đó,

anh

thử điều chỉnh lại lực đạo, động tác

nhẹ

nhàng, mềm yếu.

Lúc này, ngón tay

đang

cuộn tròn lại của Lãnh Tiểu Dã mới chịu mở ra từng cái.

Thấy thế,

anh

mới kẹp lấy

một

khối bông y tế, tiếp tục giúp



lau vết thương.

Lúc đầu, động tác của

anh

tuy có cứng ngắc, nhưng từ từ cũng tìm được lực đạo, dù

không

được thuần thục, nhưng ít nhất có thể cho là khá lắm rồi.

Giúp



lau sạch máu

trên

miệng vết thương, dùng nhíp gắp hai cái mảnh sứ

nhỏ

ra khỏi tay

cô,

anh

lại lấy bông gòn cùng băng gạc giúp



băng bó vết thương lại.

một

lớp,

một

lớp, rồi lại

một

lớp...

Nhìn thấy tay Lãnh Tiểu Dã bị

anh

bó thành

một

cục tròn vo, quản gia vội vàng nhắc nhở.

"Tiên sinh, như vậy là được rồi."

Cầm lấy băng gạc cố định lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn vào tác phẩm của mình, khẽ nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên

anh

làm việc này, đương nhiên

sẽ

không

thể đẹp mắt được.

Băng gạc

không

được bó bằng phẳng như bình thường, lại hơn dày, khiến bàn tay xinh đẹp của



bị

anh

lại xấu

đi.

Lão quản gia giơ khóe môi lên, giọng điệu ôn hòa như

một

vị trưởng bối, "Ngài làm được như vậy

đã

tốt lắm rồi."

Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận đem bàn tay bị bó như

một

cái bánh ú của Lãnh Tiểu Dã đặt xuống giường, "Lấy vòng cổ đến."

Lão quản gia khẽ nhíu mày, "Tiên sinh, người và động vật

không

giống nhau, thực ra..."

"Lấy vòng cổ đến." Hoàng Phủ Diệu Dương lặp lại, trong giọng

nói



ràng có chút tức giận.

"Được, thưa tiên sinh." Lão quản gia đành phải đánh ứng.

...

...

Lãnh Tiểu Dã nằm mơ.

Trong mơ,



bị

một

người đàn ông ôm vào ngực, hôn vào tai

cô, cả người đều trở nên nóng rực và ẩm ướt.

Còn mơ hồ nghe được môt

âm

thanh vang lên, ngang ngược nhưng lại cũng rất ôn nhu.

"Em là của tôi, tôi... Tôi..."

Thân thể bị lắp đầy, sau đó

một

cảm giác kỳ lạ bao vây.

Có chút đau đớn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vui thích...

Dường như,



đang

đi

đi

lại lại giữ thiên đường và địa ngục.

"Vĩnh viễn

không

cho trốn thoát!"

âm

thanh bá đạo của người đàn ông vang lên,

một

cơn đau thứ hai lại truyền đến.

sự

đau đớn đó rất chân thực,

không

giống như cảnh trong mơ.

Lãnh Tiểu Dã bỗng mở mắt.

Chỉ thấy

một

người đàn ông từ cổ



ngẩng mặt lên, ánh trăng theo cửa sổ rọi vào, khiến mái tóc màu vàng nâu phản lại

một

loại ánh sáng kỳ lạ.

Ánh mắt



dần dần thích ứng với ánh sáng lờ mờ, lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia, còn có con mắt màu lam kia nữa.

Chẳng qua, lúc này đây, ánh mắt đó khiên



cảm thấy lạ lẫm.

Ánh mắt đó, có

một

chút... Dịu dàng.

"Hoàng Phủ Diệu Dương?"

"Đánh thức em sao?"

Giọng

nói

của

anh, đương nhiên có

một

sự

dịu dàng kỳ lạ.

Lãnh Tiểu Dã tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.

Căn bản, tất cả những việc vừa nãy đều

không

phải là mơ.

anh

vừa rồi làm chuyện như vậy, còn dám hỏi



vấn đề này sao.

Đầu óc người này bị lừa đá

đi

mất rồi chăng?