Chương 39: Phiên ngoại 2: Bức thư thứ 10

Kiều Tinh Tinh dọc đường đánh một ván game với Địch Lượng. Internet của Địch Lượng thật sự rất tệ, nhưng mà Kiều Tinh Tinh đang ở trên đường cao tốc, tốc độ mạng cũng không nhanh cho lắm. Sau khi gài bẫy một đống người qua đường, hai người đều biết mà chuyển sang chơi Vương giả vinh diệu, hình thức năm đấu năm.

Hình thức năm đấu năm gồm hai tổ đội, tổng cộng có mười người đánh nhau hỗn loạn trên một cái bản đồ mới. Internet của hai người đều rất kém cho nên không thể đứng nhất, nhưng mà lại không chịu thua cứ đánh ván này đến ván khác, quãng đường hai giờ lái xe, vậy mà ngay cả một hạng nhất cũng không đạt được.

Thời điểm xe dừng ở tầng hầm, Kiều Tinh Tinh đang đánh một cách bừng bừng khí thế, xuống xe mà vẫn chăm chú vào điện thoại, mở ra hình thức theo đuôi phía sau anh chàng lái xe.

Rất nhanh thang máy đinh một tiếng dừng lại, cửa thang máy mở ra, Kiều Tinh Tinh vừa chơi điện thoại vừa đi ra ngoài, đi được vài bước mới phát hiện không đúng, sao lại là tầng một?

Cô nghi hoặc ngẩng đầu, Đừng nói là ngay cả nhà em mà anh cũng quên nhé?

Bên kia điện thoại, quả nhiên Địch Lượng sợ ngây người, lập tức gửi một icon hình người bày tỏ chấn động, Cái gì? Cái gì? Vu Đồ, cậu đến nhà Bông sao?

Kiều Tinh Tinh lúc này mới nhớ tới microphone còn đang mở, vội vàng tắt đi. Nhưng mà đánh như thế này, nhân vật của cô rồi cũng chết.

Kiều Tinh Tinh buồn bực một tiếng, Vu Đồ thở dài, đưa tay lấy điện thoại của cô, đứng tại chỗ giúp cô đánh trận này.

Cũng là nhân vật đó nhưng ở trong tay anh lại khác, sống lại liền liên tục dẫn đầu, hoàn toàn không cần Kiều Tinh Tinh phổ cập quy tắc.

Địch Lượng lập tức phát hiện, hô: Có phải thay đổi người không?

Vu Đồ mở microphone ra lần nữa, nhàn nhàn nói: Dọc đường đi, hai người làm cái quái gì vậy chứ, quá sỉ nhục lỗ tai của tôi.

Sau đó anh bèn dẫn theo Quá hoảng càn quét danh hiệu đệ nhất.

Kiều Tinh Tinh ở một bên nhìn hai mắt tỏa sáng, không thể không nói, vẫn là thầy Vu chơi game giỏi. Một ván chấm dứt, Quá hoảng lại gửi lời mời chơi tiếp, Kiều Tinh Tinh dứt khoát từ chối, nịnh nọt, tâng bốc Vu Đồ: Anh nói đúng, Quá hoảng đúng là chỉ có năm phần trình độ, anh là lợi hại nhất, em với anh chơi nữa đi!

Nói xong cô lại đi vào thang máy.

Vội vàng về nhà muốn tự tay giành danh hiệu đệ nhất.

Vu Đồ một phen giữ chặt cô lại.Chờ một chút, anh đi lấy một lá thư.

Kiều Tinh Tinh nghi hoặc theo sát anh đi đến hòm thư, nhìn anh tìm được hòm thư nhà cô, bấm mật mã mà không cần suy nghĩ chút nào lấy ra một lá thư.

Tuy rằng mật mã nhà cô và hòm thư là một, nhưng mà động tác của anh cũng quá tự nhiên rồi, quả thật cô không có một chút riêng tư nào.

Thư của anh sao ở trong hòm thư của em?

Vu Đồ bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, Ít chơi trò chơi lại, ăn nhiều tinh bột một chút.

...Có ý gì?

Não em cần thêm đường.

...

Có bạn trai nhà ai lại độc miệng như vậy chứ, một ngày thật sự rất muốn đánh anh vài lần. Nhưng mà cuối cùng cô cũng phản ứng lại, Anh gửi cho em sao?

Ừ, có phải lúc trước em chỉ lấy chín bức thư hay không?

Đúng vậy.

Đây là bức thư thứ mười, gửi hơi muộn, cho nên bây giờ mới đến.

Bức thư này viết cái gì vậy? Kiều Tinh Tinh đưa tay ra lấy, Vu Đồ lại giữ chặt thư không cho cô lấy, nhìn chăm chú vào cô nói: Tinh Tinh, em đoán thời điểm viết bức thư này anh suy nghĩ cái gì?

Cái gì? Kiều Tinh Tinh hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Bức thư này viết có hơi sâu xa, khi đó anh vừa nghĩ vừa viết, lúc em nhận được bức thư này, anh không nghĩ là có thể đọc cho em nghe, giúp em giải đáp thắc mắc. Anh nói xong dừng lại một chút, khóe miệng hơi cong lên, hỏi cô: Muốn nghe không?

Trò chơi...Danh hiệu đệ nhất gì đó... Quan trọng sao?

Kiều Tinh Tinh đã hoàn toàn quên.

Ban đêm, hai người tùy tiện ăn tạm cái gì đó, Kiều Tinh Tinh yên lặng ngồi trên sô pha nghe anh đọc thư. Cô được anh ôm vào trong lòng ngực. Nội dung trong thư có một số vấn đề chuyên ngành, cho dù có giải thích rõ ràng, cũng chưa chắc đã hiểu, nhưng không sao, cô vốn cũng không để ý lắm.

Cô cảm thấy người đọc thư cũng không chuyên tâm, bằng chứng là anh thường thường ngắt đoạn, lâu lâu lại dừng lại.

Ban đêm vào mùa đông thường tới rất nhanh, lúc kim đồng hồ chỉ chín giờ, thư cuối cùng cũng được đọc xong. Cô dựa vào trong lòng anh, giọng nói có chút nũng nịu: Anh đọc thư khiến em rất buồn ngủ.

Anh cúi đầu, thổi khí bên tai cô, Vậy đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lên máy bay. Em không cần thu dọn đồ đạc sao.

Em bảo tiểu Chu buổi sáng thu dọn là được rồi, buổi chiều không cần đến đây.

Ặc...

Lời vừa mới ra khỏi miệng, Kiều Tinh Tinh liền cảm thấy không đúng, nói nửa câu đầu là được rồi, nửa câu sau quả thật rất thừa! Yên lặng cầu nguyện anh không nghe thấy. Nhưng làm sao có thể chứ, người nào đó phản ứng khá nhanh, lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng, lòng ngực rung lên. Kiều Tinh Tinh nện anh một cái, Nếu anh không đi sẽ không còn chuyến tàu điện ngầm nào nữa đấy.

Đêm nay anh ở lại đây.

Kiều Tinh Tinh chớp mắt, hoài nghi mình nghe lầm, ngơ ngác: Hả.

Ngủ sô pha.

Vu Đồ nói: Tinh Tinh, sau này anh sẽ chủ động hơn.

Kiều Tinh Tinh ngồi dậy khỏi lòng anh, yên lặng ngồi xuống nhìn anh, Vu Đồ cũng ngồi thẳng lại, ngón tay chạm hai má cô.

Anh vĩnh viễn sẽ không quên, bộ dáng đáng thương sắp khóc của cô ngày đó ở trạm xăng, còn có câu cô nói ngày hôm đó.

Em có chút hy vọng, nhưng đó là nói như vậy thôi, trong lòng lại thật sự không vui.--- nghe thấy câu kia, trong nháy mắt anh đau đớn, mà về sau khi nhớ lại, trong lòng lại chua xót không thôi.

Anh rõ ràng biết, tuy rằng hai người đã ở chung một chỗ rồi , nhưng đáy lòng cô vẫn không thể yên tâm được. Cho nên sau này, mỗi một bước, mỗi một giờ, anh đều phải chủ động với cô.

Cô không cho anh công thức, anh đành phải tìm vậy.

Trong phòng trở nên im ắng.

Nhưng anh đối với việc chủ động lại không có kinh nghiệm, nếu như quá đáng, thì nhớ nhắc nhở anh. Anh còn nghiêm túc nói, Ví dụ như, hôm nay anh muốn ngủ lại, có quá đáng lắm không?”

Kiều Tinh Tinh im lặng.

Vu Đồ hơi thở dài, giải thích từng bước một, nói: Tám giờ sáng ngày mai em lên máy bay, anh muốn đưa em ra sân bay, chẳng lẽ em muốn anh bốn giờ từ nhà anh chạy đến đây?

Anh muốn đưa em đi sao? Kiều Tinh Tinh hỏi.

Em đòi hỏi anh thấp như vậy sao? Nghỉ phép cũng không được đưa em ra sân bay sao?”

À

Kiều Tinh Tinh lại im lặng một lúc, sau đó Vu Đồ nghe thấy cô nói.

Không quá đáng.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại đặc biệt rõ ràng và nghiêm túc, Không quá đáng, anh như vậy, em thật sự rất vui.

Sáng sớm đầu năm, tàu hỏa đi trên đường ray một cách nhanh chóng quay về Kình thị.

Vu Đồ ngỗi chỗ ở bên cửa sổ đọc sách. Không lâu trước đó, anh vừa mới đưa Kiều Tinh Tinh ra sân bay gặp những người khác. Hiện tại bọn họ chắc là đã bay rồi.

Nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của mấy người Linh tỷ khi thấy anh, Vu Đồ không khỏi lộ ra ý cười. Nhưng mà nghĩ đến việc Kiều Tinh Tinh đi tận ba tháng, anh lại khẽ thở dài một cái.

Anh cảm thấy mình lúc trước thật sự là suy nghĩ quá nhiều. Cảm thấy mình đi công tác nhiều sẽ không chăm sóc cô được, nhưng mà thực tế thì thời gian cô Kiều đi công tác còn nhiều hơn anh.

Ai để lỡ thanh xuân của ai đây.

Ánh mắt Vu Đồ bình tĩnh nhìn sách, lại bỗng nhiên bật cười.

Thời điểm tàu hỏa tới Kình thị, anh nhận được WeChat của cô Kiều.

Anh mở ra, Kiều tiểu thư gửi cho anh một khuôn mặt đáng yêu.

Tinh Tinh: Hello. jpg

Vu Đồ trả lời----tới nơi rồi à? Còn chưa gửi đi, tin nhắn thứ hai của cô lại đến.

Tnh Tinh: Lần đầu gặp mặt, đoán xem tôi là ai?

Vu Đồ: ...

Anh xóa tin nhắn trước đó, phối hợp với bạn gái tinh quái: Lần đầu gặp mặt, cô là?

Bên kia gửi một khuôn mặt đáng yêu tới, sau đó nói: Tôi chính là điện thoại của bạn gái anh ^_^, Al* Tinh Tinh.

(*)Trí tuệ nhân tạo.