Vương Nhất Bác sau khi thϊếp đi một lúc thì giật mình tỉnh dậy, cũng đã ba giờ sáng.
Nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, cố gắng muốn trấn tĩnh chính bản thân mình một chút nhưng không thể nào. Cậu vẫn không cách nào kiểm soát được suy nghĩ cũng như hành động của mình hiện tại.
Chỉ biết rõ ràng được một điều, ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, cậu chỉ muốn nhìn thấy Chiến ca của cậu, thực sự muốn ôm chặt lấy anh, mặc cho anh có muốn bỏ chạy, cậu vẫn sẽ một mực giữ anh ở lại.
Thế nên, bản thân mơ mơ hồ hồ mà đi tới trước cửa phòng Tiêu Chiến, gõ cửa ầm ĩ.
Cùng lúc đó, Tiêu Chiến vừa choàng tỉnh từ cơn ác mộng, một thân mồ hôi ướt đẫm, vừa hoảng sợ vừa đau lòng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sầm sầm.
Anh hoang mang đi tới mở cửa, không cần nói cũng biết đối phương là ai, còn ai ngoài Nhất Bác nữa. Mà ngay chính lúc này anh cũng cảm thấy, muốn có một ai đó ở bên cạnh... ai cũng được, mà nếu là Vương Nhất Bác thì càng tốt.
Trông thấy Vương Nhất Bác tựa người vào cánh cửa, trái tim đầy rối loạn của anh như an tĩnh hơn một chút, trông thấy cậu, nỗi đau mơ hồ trong lòng anh cũng không hiểu vì gì mà đột nhiên vơi đi rất nhiều. Nhưng chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp làm gì đã bị Vương Nhất Bác đẩy mạnh vào tường, sau đó cúi đầu hôn xuống, Tiêu Chiến vốn dĩ cao hơn Nhất Bác một chút, thế nhưng bất ngờ bị cậu đẩy vào tường, hoàn toàn nằm ở thế bị động, thế nên chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận một nụ hôn ướŧ áŧ này của cậu.
Cả cơ thể Vương Nhất Bác ngập một cỗ mùi rượu, cả nụ hôn nóng bỏng lúc này cũng phảng phất hương vị tình ái.
Thật lòng mà nói, Tiêu Chiến hôn Nhất Bác không phải lần đầu tiên, thế nhưng lúc trước anh hôn cậu chỉ là một nụ hôn phớt qua. Một chút cũng không cảm nhận được vị gì. Ngoại trừ một chút vui vẻ ra thì không sót lại thứ gì.
Thế nhưng ngay lúc này, Tiêu Chiến mơ hồ bị nụ hôn mạnh bạo này của Vương Nhất Bác làm cho mụ mị, chân tay bủn rủn đứng cũng không vững nữa mà tựa hẳn vào tường. Mặc cho người đối diện vẫn ra sức hôn anh mạnh mẽ.
Đột nhiên xuất hiện một chút mặn chát. Tiêu Chiến giật mình, rất nhanh sau đó Vương Nhất Bác đã đẩy anh ra, ánh mắt đờ đẫn chăm chăm nhìn anh, đau đớn nói: "Đừng đi, anh đừng đi, làm ơn đừng đi."
Tiêu Chiến hoảng hốt, dường như không thể tin vào mắt mình. Vương Nhất Bác quả thực đang khóc, mà ngay cả đôi mắt cậu, cũng đã đỏ ngầu từ bao giờ.
Có phải là đã khóc từ rất lâu rồi không?
Tim anh đột nhiên thắt lại, không rõ vì cớ gì mà trông thấy Nhất Bác khóc, lòng anh cũng đau đớn hệt như bị dao khứa vào tim, từng chút từng chút một đều cảm thấy tê tái.
Vô cùng đau lòng.
Tiêu Chiến nên làm gì mới đúng?
Chỉ biết ở đâu đó bên tai xuất hiện một giọng nói vô cùng kiên định, khiến cho anh gắt gao ôm lấy cậu vào lòng, thì thầm trong lòng cậu mà nói: "Anh không đi, anh sẽ không đi Nhất Bác à."
Vương Nhất Bác một lần nữa cúi đầu hôn xuống. Nếu như nụ hôn trước mang theo sự mặn chát của nước mắt và sự mạnh bạo day dứt, thì nụ hôn này có mười phần ôn nhu, giống như Vương Nhất Bác vừa rồi vì câu nói của Tiêu Chiến kia mà tâm trạng trở nên bình ổn hơn rất nhiều.
Đối với nụ hôn này, Tiêu Chiến không rõ là cảm giác gì, chỉ biết được, anh không hề bài xích nó, thậm chí còn mơ hồ muốn hưởng thụ, muốn nó kéo dài lâu hơn một chút.
Thế nhưng trong lúc Tiêu Chiến đang ngập trong một cỗ ngọt ngào, đột nhiên Vương Nhất Bác thốt lên một câu: "A Anh, em thật sự rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên."
( Chú thích là tiếng trung chỉ có wo và ni, thế nên là xưng hô như thế nào cũng chỉ có wo và ni, Tiêu Chiến nghe câu này và hiểu nhầm Vương Nhất Bác là đang nhớ một bạn nữ nào đó tên A Anh a )
Tim Tiêu Chiến.
Chững lại.
Một nhịp...
Hai nhịp...
Chững lại lâu tới độ anh muốn ngừng hô hấp. Vừa rồi...
Nụ hôn vừa rồi. Đều là vì Nhất Bác nhầm anh với người khác ư?
Vì lo sợ người kia rời đi nên mới đau khổ như vậy? Là sợ người kia rời đi, chứ không phải vì sợ anh rời đi.
Cũng là vì... nhầm anh với người kia, thế nên mới hôn anh? Là vì nhớ người kia đến phát điên rồi sao?
Trong một chốc Tiêu Chiến cũng thấy sống mũi mình cay cay. Sao lại đau lòng như thế này, sao đột nhiên lại... chua chát như thế này.
Vương Nhất Bác một lần nữa ép sát Tiêu Chiến vào tường, sau đó hỗn loạn muốn hôn thêm một lần nữa thì bị Tiêu Chiến đẩy mạnh ra bên ngoài.
Một bạt tai giáng xuống, Tiêu Chiến khản giọng thét lên: "Vương Nhất Bác cậu tỉnh lại cho tôi."
Vương Nhất Bác bàng hoàng nhận lấy cái tát của Tiêu Chiến.
Tỉnh ra mấy phần.
Sau đó, ngừng lại tất cả những hành động lúc này..
Mãi một lúc sau mới có thể khó khăn thốt lên một câu: "Chiến ca, xin lỗi."
Sau đó nữa, cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên một chút nào, một chốc, thẫn thờ trở về phòng. Vương Nhất Bác vốn dĩ không thể nhớ được trước đó cậu có nói những gì, chỉ biết, Tiêu Chiến chính là bị cậu hôn nên mới trở nên tức giận như vậy.
Mà cậu thì sao? Cậu điên thật rồi, vừa rồi có những hành động gì, tại sao lại dám làm như thế, Vương Nhất Bác cậu điên thật rồi.
Đóng mạnh cửa vào, Tiêu Chiến cũng quỳ thụp xuống sàn. Trái tim đột nhiên thấy nhức nhối tới vô cùng, sống mũi cay cay, khóe mắt cũng đã lăn tăn vài đợt sương mờ.
"Tại sao mối quan hệ giữa hai người lại trở nên tồi tệ như thế này? "