Chương 9

Cũng may, Lý Huyện và Thời Gia ở cùng tỉnh nhưng khác thành phố, cuối cùng Thời Gia cũng có thể tận hưởng chuyến đi một mình sau khi lên xe.

Điện thoại di động của cô sắp hết pin, Thời Gia vội vàng tìm một cục sạc dự phòng để sạc pin, sau đó cô tiếp tục nghe nhạc và chơi điện thoại.

Cô chụp ảnh đường ray gửi cho bạn bè, cũng chụp ảnh hiện đang có rất nhiều người trong toa, Thời Gia soạn một đoạn tin nhắn: “Hệ thống giao thông công cộng đông đúc quá đi mất, kiến nghị nên lập một toa dành cho những người hướng nội như mình.”

Sau khi đăng ảnh lên, cô mới nhớ ra mình còn chưa bỏ chặn Hứa Lẫm!

Cô nhanh chóng xóa anh ra khỏi nhóm đã chặn.

Hứa Lẫm nhanh chóng bình luận trong bài viết cô vừa mới đăng, nói rằng: “Từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng học cách lái xe.”

Thời Gia mỉm cười nhìn câu trả lời của anh, nhanh chóng đáp lại: “Chúc cậu thi tốt!”

Hứa Lẫm trả lời: “Tớ sẽ ghi nhớ lời chúc của cậu. Nếu thi tốt, tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.”

Thời Gia không trả lời tiếp nữa, Hứa Lẫm chỉ là thuận miệng nói ra hay đó thực sự là một buổi hẹn hò vậy? Cô nên trả lời như thế nào đây?

Thật bối rối mà... Cô vội vàng mở xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tạm thời học hỏi kinh nghiệm từ sách vở.

Tàu bắt đầu di chuyển.

Khung trò chuyện với hội chị em tốt hiện lên, Chương Vân chụp ảnh màn hình bài đăng của Thời Gia, tò mò hỏi: “Cậu và Hứa Lẫm?”

Thời Gia lần lượt giải thích rõ ràng.

Phỉ Phỉ chỉ đáp lại mấy tiếng “ha” trêu chọc: “Cười chết mất, thế cậu đã lột quần áo Hứa Lẫm ra chưa?”

Thời Gia khóc không ra nước mắt: “Lột cái đầu cậu ấy!”

Sau khi tàu đến nhà ga, ba của Thời Gia đã đứng đó đón cô.

Nhìn thấy con gái, ông nói: “Ba thấy bạn bè suốt ngày rủ con ăn uống vui chơi, vậy mà sao vẫn gầy thế này?”

Thời Gia nghĩ thầm đó là bởi cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt, mỗi ngày đều lao tâm khổ tứ tiếp chuyện với hội chị em trời đánh đó, quá tiêu hao năng lượng mà.

Cô hỏi chuyện: “Tối nay ăn gì vậy ạ?”

“Sáng sớm mẹ con đã đi mua những món con thích rồi.”

Sau khi vui vẻ trở về nhà, quả thật mẹ cô đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn, toàn những món mà Thời Gia yêu thích.

Ăn uống no nê, Thời Gia thu dọn hành lý, tắm rửa rồi thay bộ đồ ngủ, nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Ở nhà vẫn là thoải mái nhất! Cô rất muốn tốt nghiệp thật sớm để có không gian sống riêng tư của mình.

Một lúc sau, Hứa Lẫm gửi một tin nhắn WeChat đến, nói rằng: “Kỳ thi đã kết thúc.”

Lúc này Thời Gia mới nhớ ra cô còn chưa trả lời tin nhắn của anh, tất cả đều do cuốn tiểu thuyết kia quá cuốn hút, khiến cô mê mẩn đọc nó mãi.

Cô vội vàng trả lời: “Làm bài thi tốt chứ?”

Hứa Lẫm: “Không tệ.”

Đột nhiên Thời Gia lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

Hứa Lẫm hỏi chuyện phiếm: “Cậu định làm gì trong mấy ngày nghỉ?”

Thời Gia: “Còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì, tớ chỉ định nằm lì ở nhà chờ ăn cơm mẹ nấu.”

Hứa Lẫm: “Đồ ăn ở trường chắc không hợp khẩu vị của cậu hả?”

Thời Gia: “Cũng không tệ. Nhà ăn ở trường cũng được, quán ăn bên ngoài trường thì có nhiều món ngon hơn. Nhưng tớ vẫn nhớ hương vị bữa cơm gia đình, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đấy.”

Câu trả lời nghiêm túc của cô khiến Hứa Lẫm bật cười thành tiếng, thật đáng yêu. Rõ ràng ý của anh chỉ là đồ ăn trong trường không ngon, muốn mời cô đi ăn ngoài một bữa thôi mà.

Hứa Lẫm trả lời: “Đồ ăn nhà tớ cũng không ngon cho lắm, tớ hơi nhớ hương vị món xiên nướng ở cửa sau trường trung học số 1 rồi đó.”

Thời Gia kích động: “Cậu nhắc mới nhớ! Tớ cũng rất thích món xiên nướng đấy! Chỉ là hôm nay đã ăn quá no rồi, ngày mai ăn sau vậy!”

Hứa Lẫm dở khóc dở cười, liệu cô có muốn anh đi cùng không? Đột nhiên anh nói muốn đi cùng cô có đường đột quá hay không?

Nhưng gần đây cô hay nói chuyện phiếm với anh, có vẻ như cô không có ác cảm với anh chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Lẫm quyết định không nên nóng vội, chậm rãi tiến công cũng không muộn.

Anh nói: “Ngày mai tớ không thể đi ăn được rồi. Nếu cậu có đi ăn thì nhớ chụp một bức ảnh cho tớ xem nhé!”

Thời Gia: “Được!”

Ngày hôm sau, Thời Gia được mẹ dẫn ra ngoài mua sắm quần áo, thăm người thân họ hàng, còn không có thời gian đi ăn xiên nướng.

Buổi tối hôm đó, cô gửi cho Hứa Lẫm một tin nhắn WeChat: “Hôm nay tớ không đến được, chắc ngày mai tớ mới đi ăn.”

Hứa Lẫm trả lời: “Ngày mai tớ sẽ trở về.”

Trái tim Thời Gia bất giác đập loạn nhịp. Hứa Lẫm muốn ăn thịt xiên nướng với cô? Anh có ý này đúng chứ?

Nếu đúng là như vậy, cô có chút chờ mong điều đó thành sự thật. Nhưng nếu nó thành sự thật rồi, cô lại có chút e dè, ngại ngùng không dám đối mặt.

Đúng là đứa không có tiền đồ mà!