Chương 8

Sau khi bận rộn xong, mọi người cùng nhau rời khỏi văn phòng, Lý Huyện hỏi Thời Gia sau khi nghỉ phép về nhà thì còn sắp xếp làm gì nữa không, sau đó Thời Gia thành thật trả lời mỗi người thì trở về ký túc xá.

Tiếp theo là tuần thi cuối cùng.

Hứa Lẫm gửi wechat nói với cô là cố lên, Thời Gia trả lời: Cậu cũng vậy.

Hứa Lẫm nói: Được thôi Thời Gia.

Thời Gia đọc ra những lời này, ở trong đầu thì biến những lời này thành giọng nói của Hứa Lẫm.

Cô rất hoảng sợ, giống như thể cô vừa làm điều gì đó xấu xa vậy.

Tĩnh tâm nghiêm túc thi cử, thi môn cuối cùng xong cô liền trực tiếp về nhà.

Các bạn cùng phòng hẹn nhau đi thành phố bên cạnh du lịch ba ngày rồi mỗi người về nhà, Thời Gia may mắn không có ai mời cô cùng đi.

Ngày thi xong, Thời Gia xách vali đi ra ngoài trường bắt taxi.

Nửa đường cô trùng hợp gặp được Lý Huyện, anh ta cũng muốn đi về nhà.

“Cùng nhau đi chung xe không?” Anh ta đề nghị.

Thời Gia không có lý do gì để từ chối.

Đi chung xe là một lựa chọn rất hiệu quả cho sinh viên đại học, vừa đến cuối kỳ, rất nhiều sinh viên xung quanh đã đăng bài xin đi chung xe về nhà.

Thời Gia cũng muốn tiết kiệm tiền, nhưng cô càng muốn yên tĩnh đi về nhà một mình.

Hai người bạn cùng trường ngồi trong một chiếc xe kín có nghĩa là phải nói chuyện với nhau, xe chạy đến ga xe lửa, không bị kẹt xe cũng phải mất hơn bốn mươi phút. Để Thời Gia và Lý Huyện tán gẫu bốn mươi phút còn không bằng gϊếŧ cô đi, nhưng đây còn không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là khi xuống xe Lý Huyện có thả cô đi hay không?

Đều là bạn học giúp trông hành lý giúp lấy vé giúp tìm chỗ ngồi, lại cùng nhau tán gẫu đến giây cuối trước khi kiểm tra vé chắc đều là những chuyện có thể dự đoán được? Cũng là chuyện bình thường mà phải không?

Không bình thường chính là Thời Gia mà thôi.

Sau khi cùng tài xế thương lượng tốt giá cả, hai người bọn họ nhanh chóng lên xe, Lý Huyện quả nhiên lập tức tìm được đề tài nói chuyện.

Anh ta hỏi: “Kỳ nghỉ này cậu định làm gì?”

Thời Gia: “Ở nhà mà thôi.”

Anh ta hỏi thêm: “Không đi đâu chơi sao? Trông cậu có vẻ như rất thích ở trong nhà nhỉ.”

Thời Gia: “Ừm.”

Anh ta: “Cũng không thích nói chuyện.”

Thời Gia lập tức biểu diễn cho anh ta xem mà không nói một lời nào.

Lý Huyện dường như cảm thấy cô rất buồn cười, vì vậy anh ta không nhịn được mỉm cười nhìn cô.

Điện thoại di động của Thời Gia chợt vang lên, là thông báo wechat có tin nhắn, Hứa Lẫm hỏi cô thi xong chưa?

Thời Gia đối với người có thể làm cho cô bận rộn vào giờ phút này cảm động đến nỗi muốn rơi nước mắt.

Cô trả lời: “Thi xong rồi, làm bài cũng tốt, bây giờ tớ đang trên đường đến nhà ga, hôm nay sẽ về nhà. Còn cậu thì sao?”

Đây là lần đầu tiên Thời Gia chủ động đưa ra vấn đề ở cuối câu, tín hiệu về việc muốn nói chuyện trực tiếp được kéo đầy, Hứa Lẫm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh nói với cô rằng mình còn có hai môn nữa, thi xong liền sẽ về nhà.

Kết quả Thời Gia hỏi anh hai môn còn lại là gì? Có khó không?

Hứa Lẫm hỏi: “Ngồi xe rất chán phải không? Có vẻ như hôm nay cậu rất muốn trò chuyện.”

Thời Gia có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình đang lợi dụng người khác.

Cô thẳng thắn: “Bởi vì có một người bạn cùng lớp không thân lắm đang đi chung xe với tớ…”

Hứa Lẫm đã hiểu: “Không có chuyện gì nói cho nên rất xấu hổ đúng không?”

“Ừm.”

Hứa Lẫm trả lời: “Nhưng cậu vẫn cúi đầu nhắn tin cũng không tốt lắm, nhắn tin cũng không ảnh hưởng đến việc miệng nói chuyện, muốn đối phương không nói chuyện với cậu, vậy cậu hẳn là nên để miệng bận rộn.”

“?”

Một giây sau, Hứa Lẫm gọi điện thoại tới, Thời Gia nhận máy.

Hứa Lẫm nói: “Hình như cũng không có gì để nói, hay là tớ đọc sách cho cậu nghe?”

“Đọc sách sao?” Thời Gia hỏi.

Anh nói: “Ngày mai tớ sẽ kiểm tra, đúng lúc lắm cậu chỉ cần tớ giúp tớ sắp xếp lại các điểm kiến thức.”

Thời Gia nở nụ cười, tại sao lại có người tốt như Hứa Lẫm vậy chứ? Ở đâu cũng có thể thay người khác suy nghĩ, vì sao người khác dễ dàng như vậy lại có thể thay người giải vây, còn mình thì… chỉ tạo ra sự xấu hổ?

Thời Gia rất cảm kích anh, cũng rất hâm mộ anh.

“Cám ơn cậu.” Cô thì thầm.

“Không có gì.” Giọng điệu của anh thật nhẹ nhàng, sau đó anh thật sự mở sách giáo khoa ra nói cho cô nghe kiến thức chuyên môn về cấu trúc dữ liệu.

Thời Gia đương nhiên nghe không hiểu, nhưng cô làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe. Cô hướng về phía Lý Huyện cười cười xin lỗi, Lý Huyện thì bắt đầu chơi điện thoại di động của mình.

Hứa Lẫm một mình đọc sách một lúc lâu rồi dừng lại, anh nói: “Thời Gia, thỉnh thoảng cậu cũng phải giả vờ nói chuyện với tớ một chút chứ.”

“Ồ, được… Cái mà cậu vừa nói là gì vậy?”

“Câu hỏi hay, vậy tớ sẽ nói cho cậu biết một chút.”