Chương 7

Đối diện dòng chữ đang nhập, Thời Gia cảm thấy mình trả lời quá chậm, như vậy rất bất lịch sự, vì thế cô liền bổ sung một câu: Xin lỗi...

Dòng chữ đang nhập biến mất vài giây rồi lại xuất hiện, ngay sau đó là câu trả lời của anh.

Anh nói: “Chuyện này có gì mà phải xin lỗi. Không cần xin lỗi tớ.”

Giọng điệu của anh rất dịu dàng.

Cô nói: “Ừm.”

Hứa Lẫm nói: “Đã tối rồi, về ký túc xá sớm một chút đi.”

Thời Gia: “Được.”

Hứa Lẫm trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc mặt cười.

Cô lại nhìn cái một lát rồi mới trở về, đêm nay Thời Gia mất ngủ.

Nếu như… Nếu như là Hứa Lẫm dịu dàng ấm áp như vậy, có phải anh sẽ bao dung cho những lời nói và hành động vụng về của cô hay không?

Thật ra, nếu không phải do cô quá vô dụng, cô cũng có thể ở bên cạnh người mình thích.

Cô nhịn không được click mở giọng nói của Hứa Lẫm, nghe rồi lại nghe, cứ muốn nghe mãi.

Cô rất hối hận khi chính cô không có chút câu từ nào để trả lời, đặc biệt không có EQ, có qua lại mới có thể nói chuyện tiếp.

Nhưng cô rất lo lắng khi giao tiếp với người khác.

Giao diện trò chuyện đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.

Trong đêm khuya Hứa Lẫm hỏi cô: “Thời Gia, cậu có phiền khi tớ liên lạc với cậu không?”

Chưa đầy một giây đã thấy Thời Gia nhanh chóng trả lời: “Không có.”

Cô nói thêm: “Đôi khi tớ không nói chuyện quá nhiều, nếu như tớ có xúc phạm cậu thì cho tớ xin lỗi.”

Hứa Lẫm trả lời cô: “Không có xúc phạm tờ gì hết, Thời Gia, tớ muốn thường xuyên tìm cậu để nói chuyện, nhưng tớ cảm thấy hình như cậu không thích nói chuyện cho lắm.”

Còn nữa: “Chắc là cậu không muốn nói chuyện với tớ đâu?”

Thời Gia từ trong chăn ngồi dậy lạch cạch đánh chữ:

“Cậu muốn thường xuyên tìm tớ hả? Tại sao vậy?”

“Cũng không phải là tớ không thích nói chuyện.”

“Không có chuyện tớ không muốn nói chuyện với cậu.”

Hứa Lẫm trả lời: “Vậy thì tốt rồi.”

Anh không trả lời các câu hỏi khác, chỉ nói với cô là không được thức khuya, bảo cô đi ngủ sớm một chút.

Anh nói ngủ ngon, là gửi tin nhắn bằng giọng nói.

Thời Gia đeo tai nghe nghe âm thanh lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Thời Gia mơ một giấc mơ, mơ thấy mình và Hứa Lẫm yêu nhau.

Họ hẹn hò ở giữa hồ, dưới chân là một đàn cá chép bơi qua bơi lại tranh giành vụn bánh mì để ăn.

Cô cười nhìn về phía Hứa Lẫm, nhưng biểu cảm của Hứa Lẫm lại rất lạnh lùng xa cách.

Anh hỏi cô: “Thời Gia, cậu có biết yêu đương không vậy? Cậu có biết khi làm bạn gái của người ta thì nên biểu hiện như thế nào hay không?”

“Thời Gia, vì sao cậu luôn để cho tớ phải tới tìm cậu?”

“Thời Gia, tại sao cậu không có bạn bè? Tính cách của cậu thật tệ, làm sao tớ có thể thích cậu được? Cậu cứ nằm mơ đi!

Tỉnh dậy từ trong mộng, cả người Thời Gia đầy mồ hôi, chỉ may là đang nằm mơ…

Ngày hôm sau khi tan học, lớp trưởng Lý Huyện tìm cô, bảo là có muốn nói chuyện với cô.

Hai người đi tới bên rừng cây yên tĩnh, vẻ mặt của Lý Huyện có vẻ rất bất đắc dĩ.

Anh ta nhìn Thời Gia đang đứng vững, hỏi: “Tại sao mỗi lần cậu đối mặt với tôi đều có vẻ mặt như chuẩn bị để nhận chỉ trích vậy?”

“Không có mà…” Thời Gia phủ nhận.

Cô một lần nữa xin lỗi chuyện tối đêm qua: “Thành thật xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, tôi không có cố ý.”

Lý Huyện giơ tay lên xoay cổ tay: “Cái này à, không có liên quan đến nó, tôi muốn nói với cậu là sinh viên năm nhất sắp tranh cử, cậu là phó ban nên phải tham gia.”

“Được.”

“Thật ra hôm qua gọi cậu đi liên hoan là muốn quan hệ của bộ phận hài hòa hơn, mọi người có thể cùng nhau làm việc trong ban tuyên truyền cũng là duyên phận, hẳn là nên ở chung thật tốt. Thật lòng mà nói.... Vẫn giống như những gì tôi đã nói với cậu khi cậu còn ở năm nhất, tôi nghĩ rằng cậu nên trau dồi kỹ năng giao tiếp nhiều hơn, cứ luôn hướng nội như vậy thì phải làm sao bây giờ? Tốt nghiệp xong còn phải ra ngoài làm việc, mối quan hệ giữa các cá nhân là rất quan trọng.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Lý Huyện cười sảng khoái: “Biết rồi nhưng không làm được đúng không? Được rồi, tôi cũng không ép buộc cậu, cùng đi căng tin không?”

Thời Gia lắc đầu: “Không đi đâu.”

Lý Huyện không có chọc thủng ánh mắt lơ mơ cùng với vành tai ửng hồng của cô khi nói dối, anh ta chỉ nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Đi xa vài bước anh ta quay đầu lại nhìn cô, Thời Gia quả nhiên đã bỏ chạy.

Lý Huyện cảm thấy dáng vẻ Thời Gia bỏ chạy tựa như một con nai con hoảng sợ, khiến cho người ta dễ dàng đem lòng cảm mến.

Tranh cử trong ban tuyên truyền vẫn rất khốc liệt, trưởng ban nói với Thời Gia để cho cô bình chọn khách quan.

Thời Gia nhìn mọi người hào phóng chiến đấu vì mình cảm thấy thật tuyệt vời, không biết nên lựa chọn từ đâu…

Lý Huyện thấy cô đánh giá phỏng vấn mỗi người đều là “không tồi, vô cùng ưu tú” liền nói Thời Gia rất giỏi trong việc ba phải.