Thời Gia không biết phải làm như thế nào, cô chỉ là không thích người khác, nhất là người khác giới đột nhiên nắm lấy tay cô.
Cô nghe thấy sự cười nhạo của thần số phận xuất hiện trong đầu mình: Đinh! Nhiệm vụ xấu hổ khi xã giao hôm nay đã hoàn thành! Xin chúc mừng, khoảng cách để bạn trở thành một người đủ tư cách xã hội lại xa hơn một bước!
Hay là mình chết đi, hoặc là tìm một cái sơn động để ẩn cư đi. Xã hội loài người không thích hợp để cho cô sinh tồn, càng cố gắng càng xấu hổ, cuộc đời của cô được sử dụng để biến bản thân thành kẻ ngốc.
Nhưng phải kết thúc như vậy thật sao?
Không không không, Thời Gia bởi vì sự tự trách và quẫn bách cho nên xuất hiện phản ứng căng thẳng đỏ mặt càng làm cho bầu không khí tại hiện trường trở nên xấu đi, có người coi loại phản ứng này là “giả vờ vô tội”, “trả đũa”, “trà xanh tâm cơ”.
“Xin lỗi trưởng ban, cậu không sao chứ?” Thời Gia chủ động xin lỗi.
Lý Huyện xấu hổ cười cười nói với cô: “Thời Gia à, cậu biết võ đúng không?”
Mọi người nở nụ cười, bầu không khí trong nháy mắt cũng trở nên bớt căng thẳng hơn.
Lý Huyện ôn hòa nói với cô: “Nếu cậu không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Thời Gia cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó cầm túi xách chạy trốn.
Cô lang thang đi tới đi lui trong khuôn viên trường mà không có mục đích, tâm trạng của cô hiện giờ rất tồi tệ.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện về nhà, cô nói buổi tối cô và các bạn cùng khoa ăn liên hoan với nhau, ba nói với cô kết bạn nhiều hơn là rất tốt, mẹ hỏi cô năm thứ ba vẫn còn có thể ở lại ban tuyên truyền sao? Lại dặn dò cô bình thường phải để mắt đến mọi việc xung quanh, biểu hiện nhiều hơn trước mặt giáo viên. Thời Gia muốn cười, biểu hiện cái gì? Siêu năng lực của sự xấu hổ trong cuộc sống sao?
Lúc cúp điện thoại Thời Gia lại kể về chuyện này với bạn bè trong nhóm, Chương Vân và Phỉ Phỉ cười không ngừng, Thời Gia đành phải phối hợp cười ha ha ha cùng với các cô ấy.
Sau đó cô trở thành kẻ dở hơi bị bạn tốt đăng trong vòng bạn bè của bọn họ, kèm theo caption: hai ba chuyện sợ xã hội.
Thời Gia nhấn like rồi đi đến chỗ trung tâm hồ nước ngồi xuống.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, sóng nước trên mặt hồ sáng lấp lánh giống như ngọc trai đen, đàn cá bơi qua bơi lại ở trong đó khiến cho mặt hồ gợn sóng, cá chép đỏ thỉnh thoảng xuất hiện, chú cá giống như đại ca dẫn đầu cuộc thám hiểm đêm khuya.
Thời Gia rất muốn biến thành một con cá, trời tối là có thể ẩn thân dưới đáy hồ.
Cứ như vậy ngồi một lát, WeChat chợt có tin nhắn gửi đến, là Hứa Lẫm.
Thời Gia ấn vào, Hứa Lẫm hỏi cô: “Đang làm gì vậy?”
Thời Gia muốn trả lời là “Đang cố gắng dùng sự xấu hổ để gϊếŧ chết chính mình…”
Nhưng cô trả lời: “Trở về ký túc xá để ngủ.”
Hứa Lẫm ngưng một lát sau mới trả lời, anh hỏi: “Tớ thấy Chương Vân đăng bài lên vòng bạn bè, trưởng ban của cậu bắt nạt cậu sao?”
Thời Gia cuống quít trả lời: “Không phải không phải, không có.”
Là bản thân cô lúng túng khi tiếp xúc với cơ thể sống mà thôi.
Hứa Lẫm không tin, cảm thấy là do cô không dám đắc tội với người khác.
Anh nói với cô: “Nếu có ai đó làm cho cậu cảm thấy không thoải mái thì đó là xúc phạm, cậu không cần phải cảm thấy mình là người có lỗi.”
Thời Gia do dự một chút rồi đánh chữ nói: “Là do cậu ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tớ, theo phản xạ có điều kiện nên tớ liền hất tay cậu ta ra.”
Gửi xong cô lại có chút ngại, cảm giác giống như đứa nhỏ đang đi cáo trạng phụ huynh của mình.
Hơn nữa đối tượng còn là Hứa Lẫm... Bầu không khí đột nhiên có chút mờ ám, rõ ràng là cô đang ngồi ở bên hồ trống trải mà.
Hứa Lẫm trả lời: “Làm tốt lắm, cậu nên có bản năng tự bảo vệ mình như vậy.”
Mặt Thời Gia bắt đầu nóng lên, cô hoài nghi sắc mặt mình đang đỏ ửng như cá chép.
Cô lướt trên giao diện WeChat, lật qua lật lại xem mấy câu nói ngắn ngủi, lại ấn vào vòng bạn bè của Hứa Lẫm, nhìn thấy anh cũng không đăng gì cả.
Trở lại giao diện trò chuyện, Hứa Lẫm lại nói chuyện tiếp.
Anh hỏi: “Cậu muốn nghỉ ngơi rồi sao?”
“Không có, tớ đang xem cá bên hồ.”
Hứa Lẫm lần này gửi tin nhắn bằng giọng nói, Thời Gia mở loa nghe, lại xác nhận xung quanh không có người nào mới đặt điện thoại di động vào tai.
Hứa Lẫm nói: “Thời Gia, cậu có thể kiên trì nói dối lâu hơn một chút được không?”
Âm cuối mang theo một chút ý cười, gần với hương vị của sự cưng chiều.
Sao cô lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Thời Gia rất thẹn thùng, có phải cô quá ảo tưởng hay không?