Chương 14

Ngày thường Thời Gia hay mặc áo phông rộng và quần đùi, dáng người vốn đã nhỏ gầy. Hôm nay cô thay một chiếc váy ôm sát tôn lên những đường cong tuyệt mỹ, cùng với khí chất dịu dàng ngọt ngào, trong lòng Lý Huyện chợt cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, chỉ cảm thấy thời tiết nóng bức đã bị cuốn đi nơi nào mất rồi.

“Cậu muốn ăn cái gì?” Thời Gia hỏi.

Lý Huyện: “Nếu có món nào ngon thì cậu cứ nói đi, cậu dẫn đường, tôi mời khách.”

Thời Gia gãi gãi đầu, nghĩ đến một tiệm ăn khá nổi tiếng, có lẽ sẽ hợp khẩu vị với anh ta.

Hai người bắt taxi, dọc đường tùy ý nói mấy câu. Lý Huyện là người hoạt ngôn, không cần Thời Gia phải suy nghĩ đề tài bắt chuyện.

“Sao tình cảnh bây giờ giống như thầy giáo và học sinh trả bài vậy, tôi hỏi một câu, cậu đáp một câu.” Lý Huyện trêu chọc.

Thời Gia cười cứng nhắc: “Anh thắc mắc gì thì tôi trả lời đấy thôi mà.”

Lý Huyện mỉm cười nhìn cô.

Lúc xuống xe, Lý Huyện là người xuống trước, váy của Thời Gia ngắn nên cô không dám cử động nhiều. Lý Huyện muốn đưa tay ra đỡ cô nhưng Thời Gia đã khéo léo tránh được.

Lý Huyện rút tay lại và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bầu không khí giữa hai người có phần khó xử.

Bọn họ trầm mặc đi tới trước cửa tiệm, Thời Gia chủ động nói: “À, anh chờ bạn tôi đến có được không, ba chúng ta đi chơi sẽ vui hơn.”

Lý Huyện quay sang hỏi: “Thời Gia, ở riêng với tôi như này khiến cậu thấy áp lực lắm sao?”

Thời Gia điên cuồng gật đầu trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không phải, là tôi đã lỡ hẹn với cậu ấy từ trước, hơn nữa càng nhiều người càng vui vẻ mà.”

Lý Huyện gật gù, như nhớ ra điều gì chợt hỏi: “Nhưng trông cậu không giống tuýp người thích sự ồn ào mà?”

Sắc mặt Thời Gia cứng đờ, nhất định phải ép cô đến như vậy sao?

Lý Huyện lại nói: “Hôm nay anh cố ý đến đây để tìm em, là có chuyện riêng muốn nói với em.”

Trái tim Thời Gia bất giác đập mạnh hơn.

Xong rồi! Chuyện gì tới cũng phải tới rồi! Phải làm sao để cự tuyệt Lý Huyện bây giờ?

Ý tưởng này vừa nảy ra, ác ma trong đầu cô liền nhảy ra ngoài, như thường lệ vô cùng trào phúng cười đùa: “Cự tuyệt? Kỹ năng giao tiếp còn không có còn đòi cự tuyệt ai? Ngoan ngoãn chịu chết đi, đồ ngốc!”

Thời Gia nhu nhược bất lực bị ác ma giẫm dưới chân khóc rống: “Chúng ta ở chung lâu như vậy, đều là người quen cả mà, cứu mình lần này đi, làm ơn đó!”

Đại ma vương tà mị điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, tưởng bở!”



Thời Gia ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cô thường xuyên tưởng tượng ra cảnh đại chiến với ác ma độc ác trong lòng.

Bởi vì thế giới nội tâm đã đủ sống động nên Thời Gia không bao giờ cảm thấy cô đơn.

Đang trong lúc thỏa mãn mơ tưởng, đột nhiên có người gọi tên cô: “Thời Gia?”

Thời Gia quay sang tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, là Hứa Lẫm sao?

Bây giờ thì cô chính thức biến thành kẻ ngốc rồi.

Hứa Lẫm bước từng bước đi về phía cô.

Đại ma vương lại nhảy ra tấn công Thời Gia: “Người cậu để ý đang thấy cậu hẹn hò với học trưởng, Thời Gia nhỏ bé của chúng ta phải giải quyết như thế nào đây, hô hô! Cậu chết chắc rồi!”

Thời Gia có chút tức giận muốn thổi bay ác ma trong đầu mình đi.

Hứa Lẫm đi đến trước mặt cô, nhìn Lý Huyện rồi lại nhìn cô, vẻ mặt anh không vui, thậm chí còn có chút... tức giận?

Ngay tại lúc Thời Gia muốn giới thiệu Lý Huyện cho anh biết, Hứa Lẫm đột nhiên hỏi chuyện: “Đang định đến Diêu Ký ăn cơm à?”

“Ừm, đúng vậy!” Thời Gia mãnh liệt gật đầu, cô vội vàng giới thiệu: “Đây là học trưởng cùng một khoa với tớ, hôm nay anh ấy đến đây du lịch.”

Hai chữ “học trưởng” nhắc nhở Hứa Lẫm rằng đây chính là tên khốn mạt dám sờ tay Thời Gia hôm trước phải không ?

Hứa Lẫm liếc nhìn anh ta một cái, khó trách, đúng là bộ dáng lấm la lấm lét.

Còn dám vác mặt đến tận đây? Hứa Lẫm vô cùng khó chịu, nhưng không tiện thể hiện ra ngoài.

Anh hỏi Thời Gia: “Có phiền không? Tớ cũng định ăn cơm ở đó.”

Thời Gia cười đáp: “Được, không thành vấn đề.”

Hứa Lẫm cũng mỉm cười theo cô.

Ba người bọn họ cùng nhau đi dạo, Thời Gia đi chính giữa, Hứa Lẫm bận rộn nhắn tin qua WeChat.

Vừa đi, cô vừa mơ tưởng đến việc giữa đường đột nhiên xuất hiện một cái hố để cô chui thẳng vào, ngay lập tức rời khỏi nơi này!

Sau đó, Hứa Lẫm bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô sang phía bên cạnh mình.

Anh nhắc nhở cô: “Vào trong đi, phía ngoài nhiều xe.”

Thời Gia quay đầu thở ra một hơi, bên tai nóng lên.