Chương 41: Nhà vệ sinh play 2

Editor: Gà Trùm Chuồng

Nhận ra thiếu nữ ngày càng động tình, Kỷ Hoài Niên bỗng rút ngón tay dính đầy nước xuân ra, chôn mặt vào giữa hai chân cô, dùng chóp mũi cọ qua huyệt nhỏ ướŧ áŧ mê người, sau đó há miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ.

Đầu tiên, anh liếʍ láp khe thịt nhỏ của cô, sau đó ngậm lấy cánh hoa dùng sức liếʍ mυ"ŧ, đầu lưỡi linh hoạt chui vào cửa huyệt nho nhỏ của cô, không ngừng ra vào.

Mật dịch ở cô bé của thiếu nữ chảy ra ngày càng nhiều, dọc theo khóe môi anh chảy xuống cằm, thấm ướt cả quần áo.

Ở nơi công cộng như này nên Mạnh Liên Y không dám phát ra tiếng, cô cắn chặt ngón trỏ đang cong lại của mình, tay còn lại thì giữ lấy mái tóc đen của thiếu niên, cô ngẩng đầu, vẻ mặt khó nhịn, hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Dưới sự khıêυ khí©h bằng môi lưỡi của anh mang đến, rất nhanh, thiếu nữ đã cao trào. Eo nhỏ của cô nâng lên, tạo ra một đường cong duyên dáng, tựa như khóc thút thít nhưng lại càng giống như sung sướиɠ rêи ɾỉ, phun ra một dòng nước nóng bỏng.

Kỷ Hoài Niên không chê mà còn nuốt hết nước xuân của cô xuống, anh dùng ngón cái lau môi. Sau đó đứng lên, nhẹ liếʍ cánh môi đỏ mọng của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm:

“Em đã sướиɠ rồi thì có phải cũng nên đến lượt tôi không, hửm?”

Vừa dứt lời, anh dùng nơi đó đã sưng to của mình, chọc chọc vào người cô.

Mạnh Liên Y cho rằng anh muốn làm giống như lần trước, cô đỏ mặt, cắn môi dưới, tự giác xoay lưng lại, hai tay chống lên tường.

Kỷ Hoài Niên ngẩn người, bị động tác này của cô chọc cho cười to.

Anh cúi người, đến sát bên tai cô, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, giọng nói lười biếng nhiễm ý cười:

“Nhất Nhất, tôi muốn chúng ta có qua có lại.”

“Cái gì?”

Mạnh Liên Y quay đầu lại nhìn anh theo bản năng.

Kỷ Hoài Niên không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm lóe lên, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo của cô, một tay kéo cô gái nhỏ xoay người đối mặt với mình.

“Tôi muốn làm miệng nhỏ của em.”

Vừa dứt lời, anh không cho cô cơ hội nói gì, thoảng dùng sức ấn cô gái nhỏ ngồi lên nắp bồn cầu.

Xoẹt…

Anh kéo khóa quần xuống, sau đó cởi cả chiếc quần trong màu đen xuống.

Gậy thịt thô dài bật ra, đánh lên mặt Mạnh Liên Y, khi vừa được thả ra, nó còn nghiêng trái nghiêng phải vài cái, dường như đang muốn khoe rằng kích cỡ của nó lớn thế nào.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Liên Y nhìn trực diện gậy thịt của đàn ông. Lần trước ở sân thượng, cô cũng chỉ dám liếc nhìn một chút xíu mà thôi, chứ đâu có trực tiếp như thế này.

Thân gậy thịt là màu hồng phấn xinh đẹp, còn nổi lên một vài gân xanh, có lẽ là vì đang sưng to nên nó hơi đỏ lên.

Qυყ đầυ như cây nấm chảy ra chất lỏng màu trong suốt, hormone nam tính tràn ngập trong khứu giác của Mạnh Liên Y.

Quá lớn.

Chắc chắn ăn không vào…

Mạnh Liên Y mím môi, có hơi sợ hãi.

Thấy cô bất động, Kỳ Hoài Niên hơi rướn eo, đôi mắt xẹt qua tia sáng, giả bộ tiếc nuối nói:

“Không muốn à? Vậy thì… Thôi, bỏ đi”

Nói xong, anh làm bộ muốn kéo quần lên.

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Mạnh Liên Y trở nên hoảng hốt, cô nắm lấy gậy thịt trước mặt theo bản năng.

“A ừm…” Kỷ Hoài Niên bị đau thì kêu lên.

Mạnh Liên Y bị tiếng kêu đau đớn của anh dọa cho sợ hãi, cô lập tức buông tay, tựa như sắp khóc:

“Tớ tớ tớ… Tớ xin lỗi.”

“Biết sai rồi?”

“Ừm…”

Đôi mắt cô gái nhỏ phiếm hồng, vội vàng gật đầu.

“Vậy thì em hôn nó một chút, được không?”

Lúc này Mạnh Liên Y không có do dự nữa, cô nhút nhát vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ đỉnh đầu ướŧ áŧ.

Có hơi mặn, nhưng vẫn có thể ăn được.

Nhấm nháp xong hương vị của nó, cô hôn dọc theo thân gậy tới hai túi ngọc đang phồng lên. Cô ngậm lấy một bên, khẽ mυ"ŧ, sau đó lại liếʍ quay lại đỉnh đầu, tiếp đó há miệng ngậm lấy gậy thịt.

A… Quá lớn… Cũng quá căng…

Cô đã cố gắng há miệng rồi nhưng vẫn chẳng thể chịu nổi, chỉ có thể vừa nỗ lực há miệng thích ứng với kích cỡ của anh, vừa ngước mắt quan sát vẻ mặt của Kỷ Hoài Niên.

Thiếu niên nhắm hai mắt lại, đôi môi mỏng ửng đỏ cong lên như chứa ý cười, anh hơi ngẩng đầu, yết hầu lên xuống mấy cái, vẻ mặt tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.

Trong lúc nhất thời, Mạnh Liên Y cảm thấy anh giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người.

Cô không được thuần thục lắm dùng đầu lưỡi liếʍ lêи đỉиɦ đầu, sau đó chậm chạp phun ra nuốt vào.

Khi Mạnh Liên Y vừa ngậm gậy thịt vào, thiếu chút nữa thì Kỷ Hoài Niên đã bắn rồi.