Đây là lần thứ ba Hình Viễn tiễn cô về đến Phù Sinh Tứ Quý. Lần này, tốc độ xuống xe của cô càng chậm, chỉ mỗi việc cởi dây an toàn thôi cũng mất nửa phút. Có vẻ vì mất hết kiên nhẫn để đợi,
anh
giơ tay giúp cô cởi dây, bàn tay to lớn vừa hay đặt lên mu bàn tay cô.
Cô khẽ run rẩy, còn tay
anh
vẫn để yên đó,
không
có ý bỏ ra, ngược lại còn nắm chặt lấy bàn tay cô đang định thu về.
Trong khoảnh khắc cô đang bất ngờ thì
anh
đột nhiên ôm lấy vai cô, đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu…
Nụ hôn cuồng nhiệt đột ngột rơi xuống khiến thế giới của cô ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn, chỉ còn lại là sự đón nhận với cảm giác vừa rụt rè, vừa tận hứng.
Mọi chuyện sau đó giống như cô đang ở trong
một
giấc mơ, tùy ý để mặc mọi chuyện nên hay
không
nên xảy ra thì đều đã xảy ra rồi.
Trong căn phòng Mây khói ở quán trọ Phù Sinh Tứ Quý, cô
không
biết
anh
có cảm giác thế nào, nhưng đối với cô thì
không
có gì phải nuối tiếc.
Trước khi chìm vào giấc ngủ,
anh
ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, hôn nhẹ lên má cô vô cùng dịu dàng.
Cô dựa sát vào ngực
anh, nghe tiếng tim
anh
đập, hỏi nhỏ: “Anh
thích
em
không?”
Anh
bị cô hỏi thế thì bật cười, nói: “Thích. Lục Dao,
em
phải tin
anh,
anh
đối với
em
là nghiêm túc.”
“Vâng,
em
tin.”
Cho dù
anh
có nghiêm túc hay
không, cô nguyện sẽ tin
anh.
“Anh
mới quen
em
một
ngày,
anh
thích
em
ở điểm gì?”
“Anh
cũng
không
rõ. Từ lúc
em
lên xe
anh,
anh
đã cảm thấy
em
rất đặc biệt, khác hẳn những cô gái
anh
từng quen biết. Khi
em
nói cho
anh
biết tên của
em,
anh
đã tin duyên phận của chúng ta là do Trời định.”
Cô lẩm bẩm
một
câu,
anh
nghe
không
rõ liền hỏi lại: “Em
nói gì cơ?”
Cô chỉ cười
không
nói gì.
Trong bóng đêm, đôi mày
anh
nhíu lại. Thực ra
anh
đã nghe thấy cô nói, rằng “Ông Trời chẳng phải là tốt đẹp gì!”.
Sáng sớm hôm sau, Hình Viễn rời đi,
anh
nói phải đến đồn để sắp xếp điều tra vụ án hôm qua, thông thường những vụ bắt cóc buôn bán người đều là tội phạm có tổ chức nên
anh
hy vọng sẽ tóm được cả băng nhóm này.
Lục Dao cuộn người trong chăn, nhắm mắt gật gật đầu.
Anh
nói: “Em
ngủ
một
giấc đi, buổi trưa
anh
đến đón
em
đi ăn.”
Cô vẫn nhắm mắt, gật gật đầu.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới mở mắt ra, để giọt nước mắt nơi khóe mắt cứ thế tuôn trào.
Đứng trước cửa sổ, cô nhìn chiếc xe của Hình Viễn dần dần đi khuất trong ánh nắng sớm mai, còn cô thì mỉm cười xuay người lại, thu xếp đồ đạc rồi rời khỏi Tô Châu.
Như những gì cô từng nói, cô thích những chuyến du lịch tự do tự tại,
không
có bất cứ kế hoạch nào, gặp được khách sạn thích hợp thì dừng lại, thấy phong cảnh đặc biệt thì dừng chân, lúc
muốn
rời đi lúc nào thì rời đi…
Không
phải cô
không
muốn
lên kế hoạch, mà thế giới này có quá nhiều bất ngờ, có lên kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ thế nào thì cũng bị phá vỡ… Hình Viễn chính là điều bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của cô.
Hôm đó, Hình Viễn làm xong việc liền vội vã lấy di động định gọi cho Lục Dao,
muốn
nghe giọng nói của cô, nhưng lại sợ phá vỡ giấc mơ của cô nên chỉ nhắn tin qua Weixin: “Mèo con lười biếng, ngủ dậy chưa?”
Cô
không
nhắn lại.
Anh
kiên nhẫn đợi
một
tiếng, vẫn
không
thấy tin nhắn của cô, liền gửi lại
một
tin nhắn khác. “Anh
đang đi đón
em,
emở trong phòng đợi
anh.
Cô vẫn
không
nhắn lại.
Anh
nghĩ là cô đang ngủ, suốt dọc đường vừa cười vừa lái xe đến Phú Sinh Tứ Quý. Sau đó,
anh
sải những bước dài và gấp gáp đến trước cửa phòng cô, nhưng lại phát hiện cửa mở, nhân viên phục vụ đang quét dọn phòng.
Ý cười trên mặt
anh
bỗng cứng đờ.
Anh
lập tức bấm số gọi cho cô, nhưng trong điện thoại chỉ vang lên giọng nói lịch sự và xa lạ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện
không
liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Khóe miệng
anh
nhếch lên nụ cười tự giễu, ý cười ngày càng đậm, cũng ngày càng lạnh.
Anh
quay người, dứt khoát rời đi, để những ký ức
anh
tự cho là ngọt ngào đó bị dọn dẹp sạch sẽ, giống như cô nhân viên đang quét dọn sạch căn phòng này.