Quyển 3 - Chương 6

Lục Dao bắt xe đến sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải. Trước khi lên máy bay, cô dọc những tin nhắn cuối cùng

anh

gửi cho cô qua Weixin. “Mèo con lười biếng, ngủ dậy chưa?”, “Anh

đang đi đón

em,

em

ở trong phòng đợi

anh.”

Cô mỉm cười tắt máy, lấy thẻ sim ra rồi ném vào thùng rác.

Cho dù

anh

đối với cô nghiêm túc thế nào, có thể nghiêm túc trong bao lâu thì trong lòng cô, cô chỉ là

một

người qua đường trong cuộc sống của

anh

mà thôi,

không

thể ở lại lâu được.

Sau khi trở về, cô đổi sim điện thoại khác, rồi đăng ký tài khoản Weixin mới, kết bạn lại với những người bạn cũ, sau đó, cô gửi tin nhắn cho đám bạn, nội dung chỉ có

một

dòng chữ: “Tớ phải vào phòng phẫu thuật rồi.”

Ca phẫu thuật của cô rất thành công, vì tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này rất cao, chỉ cần cắt bỏ

một

nửa dạ dày, loại bỏ tất cả bạch huyết bị tế bào ung thư xâm nhập là được. Sau khi phẫu thuật, sức khỏe của cô hồi phục rất tốt, ngày nào cô cũng vui vẻ ngắm nghía ảnh trong điện thoại.

Chỉ là thỉnh thoảng, lúc buồn chán cô lại mở danh bạ trong điện thoại ra,

muốn

tìm người để nói chuyện cho bớt cô độc, nhưng phát hiện ngón tay của

mình

luôn dừng lại ở số điện thoại của Hình Viễn.

Cô càng ngày càng nhớ đến cơn mưa phùn ở thành phố Tô Châu ngày hôm đó.

Khóe miệng cô luôn vô tình cong lên, nhưng trái tim lại chùng xuống.

Cô hạ quyết tâm xoa số điện thoại của

anh

trong di động, nhưng dãy số này đã in sâu trong trái tim cô rồi.

Có lúc, chúng ta biết rõ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của nhau, nhưng vẫn

không

kìm được nằm mơ, mơ thấy chúng ta cùng quay người lại, bước về phía nhau, rồi sau đó lại đi lướt qua nhau.

Buổi tối hôm ấy, cô

không

ngủ được, cũng đúng vào giờ tôi trực ca đêm, cô liền hỏi tôi: “Bác sĩ Bạc ơi, chị đã từng thích ai chưa, kiểu cực kỳ thích ấy?”

Tôi đáp: “Có. Cực kỳ thích.”

“Thế sau đó thì sao ạ?”

“Chị

không

biết. Bây giờ

anh

ấy ở nước ngoài, có lẽ ngày nào đó sẽ quay về…”

Cô nhìn tôi đầy kinh ngạc, dường như

muốn

an ủi tôi vài câu, nhưng lại

không

biết nói thế nào.

Tôi nói với cô: “Hôm nay có

một

người đàn ông mặc quân phục cảnh sát đến tìm chị, hỏi chị về bệnh tình của

em. Chị nói với

anh

ta, tế bào ung thư của

em

đã hoàn toàn loại bỏ rồi, sau năm năm phẫu phuật thuật thì tỷ lệ sống đạt chín mươi phần trăm.”

Lục Dao kinh ngạc nắm lấy cánh tay tôi, hỏi: “Người đàn ông mặc quân phục cảnh sát ạ? Trông

anh

ấy thế nào?”

“Khoảng ba mươi tuổi, cao gần

một

mét tám mươi, rất đẹp trai, có khí chất. Tính cách

anh

ta rất ôn hòa,

không

giống cảnh sát lắm…”

Tôi chưa nói hết câu, Lục Dao đã lật tung chăn ra, chuẩn bị xuống giường.

Tôi vội vàng ngăn cô lại. “Anh

ta đã đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Chị nói với

anh

ta, bây giờ đã muộn quá rồi,

không

được phép thăm người bệnh, bảo

anh

ta sáng mai hãy đến.”

Trầm mặc hồi lâu, cô bỗng cất tiếng hỏi tôi: “Năm năm sau, tỷ lệ sống của

em

là bao nhiêu ạ?”

Tôi nói: “Chị

không

biết, chuyện tương lai

không

có ai dự đoán trước được. Ở Trung Quốc, mỗi năm có khoảng hai trăm nghìn người chết vì mắc các bệnh,

một

trăm ba mươi nghìn người chết khi đang làm việc,

một

trăm nghìn người chết vì tai nạn giao thông, còn có những người chết vì hỏa hoạn, đuối nước…

Không

ai biết

mình

sẽ sống được bao lâu, cũng

không

ai vì biết

mình

sẽ chết mà từ bỏ cuộc sống, từ bỏ quyền mưu cầu hạnh phúc.” Ngừng

một

lát, tôi nói tiếp: “Nếu

muốn

gặp lại

anh

ta, sáng ngày mai

em

có thể xuất viện.”

“…”

Cô im lặng

không

đáp.

Ngày hôm sau, Lục Dao chưa làm thủ tục xuất viện, vì khi cô vừa tỉnh ngủ, mắt vẫn chưa mở ra hết thì đã nhìn thấy Hình Viễn ngồi trước giường bệnh của cô.

Cô lập tức tỉnh hẳn ngủ, ngồi bật dậy.

“Sao

anh

lại tìm được

em?”

Anh

mỉm cười đáp: “Anh

là cảnh sát mà, chỉ cần

anh

muốn

tìm thì dù là tội phạm bỏ trốn đã chết mười năm

anh

còn tìm ra, chẳng lẽ

không

tìm được

em

sao?”

“Nhưng…”

Chưa đợi cô nói hết,

anh

đã nắm lấy tay cô, chân thành và tha thiết nói: “Lục Dao,

anh

đối với

em

rất nghiêm túc.

Em

có thể sống

một

ngày thì chúng ta ở bên nhau

một

ngày,

em

có thể sống

một

năm thì chúng ta ở bên nhau

một

năm,

em

có thể sống mười năm thì chúng ta ở bên nhau mười năm…”

“Nhưng,

anh

chỉ quen

em

một

ngày.” Lời hứa như vậy, cô cảm thấy có chút gì đó hồ đồ.

“Anh

nhận định

một

người nào đó có tội hay

không

chỉ cần thẩm vấn

một

tiếng là đủ. Thế nên,

anh

nhận định

mộtngười nào đó có thể cùng

anh

sống trọn đời hay

không,

một

ngày là đủ rồi.”

Anh

yêu

em,

anh

sẽ dùng tất cả năm tháng còn lại của đời

mình

để yêu

em!