Bùi Tự tăng ca đến bảy giờ tối mới trở về nhà.
Khi Bùi Tự mở cửa thay giày như thường lệ, anh để ý thấy vị trí của đôi dép lê đặt dưới tủ giày khác với trước khi anh ra ngoài.
Nhìn chằm chằm đôi dép đã bị xê dịch, Bùi Tự nheo mắt lại, đặt cặp tài liệu trong tay xuống, nới lỏng cổ áo, nhẹ nhàng bước vào phòng, cẩn thận quan sát sự thay đổi trong phòng.
Điều khiển từ xa của TV trong phòng khách đã bị chạm vào, gối ôm trên sofa cũng đã thay đổi vị trí, nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên tấm thảm trải sàn nhung thẫm có vài dấu chân mờ nhạt... Hiển nhiên là có người đã ngồi ở đây và xem TV.
Các biện pháp an ninh trong khu chưng cư này rất tốt, ổ khóa cũng không có dấu hiệu hư hỏng... Trong đầu mơ hồ nảy ra một suy đoán, Bùi Tự quay người đi về phía phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính đang đóng.
Anh nắm lấy tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn mở, máy lạnh lập tức phả vào mặt, trong không khí lạnh lẽo vẫn còn thoang thoảng hương thơm.
Mùi hương đó rất quen thuộc với anh, là mùi sữa tắm anh thường dùng. Nhưng nó lại hơi khác so với mùi mà anh đã quen thuộc bởi vì trong đó còn mang theo mùi hương của người khác.
Đôi mắt của Bùi Tự dán chặt vào chiếc chăn hơi nhô lên, nín thở trong giây lát.
Thật lâu sau, hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, chậm rãi đi đến bên giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ.
Kiều Nam cả người đều rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra phần gáy bù xù.
Tư thế ngủ của cậu không được tốt cho lắm, chăn mỏng bị cuộn tròn đè ở dưới người, chỉ chừa lại phân nửa miễn cưỡng che phủ cơ thể, điều hòa trong phòng bật quá thấp, có lẽ cậu cảm thấy lạnh nên mới nằm nghiêng cuộn tròn giống như con tôm, toàn bộ khuôn mặt đều được giấu trong chăn, chỉ lộ ra chiếc cổ duyên dáng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng như tuyết và mái tóc đen tạo nên sự tương phản rõ rệt, trắng càng thêm trắng, đen càng thêm đen.
Ánh mắt Bùi Tự bị làn da trắng tuyết đó thu hút, nhìn chăm chú một lúc lâu, anh như ma sui quỷ khiến mà đưa tay ra——
Ngón tay chạm vào làn da có chút mát lạnh, cảm giác nhẵn mịn mềm mại, Bùi Tự cảm giác như mình vừa chạm vào một khối ngọc lạnh, mà bề mặt khối ngọc bị ngón tay mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm tan chảy, rỉ ra một chút hơi ẩm, tựa như bị ngón tay của anh thấm hút vào.
Bùi Tự rơi vào xúc cảm tuyệt vời này, kìm lòng không nổi ngón tay từ từ trượt xuống theo đường cong ưu mỹ của cần cổ, giống như đang vẽ, phác họa những đường nét đẹp đẽ của vai và cổ.
Mỗi nơi trên người Kiều Nam đều rất xinh đẹp, anh thường dùng ngòi bút của mình miêu tả vô số lần, nhưng không có lần nào rõ nét, sâu sắc và khiến người ta say mê như bây giờ.
Hơi thở của Bùi Tự trở nên nặng nề hơn, bên tai tràn ngập tiếng nhịp tim dữ dội của bản thân.
Âm thanh “thình thịch” dội lại giống như tiếng trống trận, lại giống như tiếng lùng bùng của chuông báo.
Nhưng giờ khắc này, Bùi Tự không muốn quan tâm bất cứ điều gì.
Anh đặt một chân lên giường, cúi người xuống, cách Kiều Nam rất gần. Nếu Kiều Nam tỉnh lại, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi và gấp gáp của anh.
"Nam Nam?"
Bùi Tự quay mặt cậu lại, nhẹ nhàng gọi cậu.
Kiều Nam ngủ quá sâu, chỉ cau mày, khe khẽ hừ một tiếng, không có tỉnh lại.
Gió bão nơi đáy mắt Bùi Tự ngày càng dữ dội. Tay phải của anh đặt ở bên cạnh Kiều Nam, tay trái luồn qua sau cổ Kiều Nam, lòng bàn tay đặt dưới cổ cậu, năm ngón tay dang ra, lòng bàn tay hoàn toàn vừa khít với đường cong cổ mảnh khảnh, tạo thành một tư thế hoàn toàn bao bọc và khống chế.
Kiều Nam cả người đều bị anh phủ lên, bao phủ trong bóng tối của anh.
Nhưng cậu vẫn đang chìm vào giấc ngủ bình yên, không biết gì cả.
Cảm giác kiểm soát hoàn toàn này khơi dậy những yếu tố xấu xa từ sâu thẳm trong trái tim Bùi Tự, máu nóng tuôn trào trong cơ thể, anh hưng phấn đến mức khẽ run lên.
"Kiều Nam..."
Anh lại gọi một tiếng, thanh âm rất trầm, mang theo hơi thở hừng hực, như tia lửa điện lăn qua cổ họng hẹp, phun ra từ khe hở, hận không thể đem người trước mặt đốt thành tro bụi, hòa vào máu thịt.
Ham muốn tột độ này khiến toàn thân anh run rẩy, hai bên huyệt thái dương phồng lên, bên cổ nổi lên những đường gân đáng sợ.
Anh không nhịn được cúi xuống muốn hôn cậu nhưng khi chuẩn bị chạm vào lại đột ngột dừng lại.
Lúc này giữa anh và Kiều Nam chỉ cách chưa đến một centimet.
Gần thêm chút nữa, anh có thể xoa dịu những khao khát đang gào thét nơi đáy lòng.
Gần thêm chút nữa, Kiều Nam sẽ phát hiện người anh trai hoàn hảo mà cậu thân thiết tin tưởng thực chất lại là một kẻ xấu xa đáng khinh.
Cậu sẽ vùng vẫy, khóc lóc, sợ hãi mà chạy trốn.
Khí lạnh lững lờ xuyên vào quần áo, đem những ý nghĩ nóng rực bốc hơi biến thành mồ hôi lạnh.
Sau lưng Bùi Tự ướt đẫm mồ hôi lạnh, áo sơ mi dính sát vào lưng, hơi lạnh thấm qua tứ chi.
Gió bão đột nhiên tan biến, anh cẩn thận điều chỉnh hơi thở, dùng tay chống đỡ cơ thể, từng chút từng chút tránh xa.
Anh thậm chí không dám nhìn người đang ngủ thêm lần nữa, chật vật bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Nam mơ mơ màng màng mở mắt giữa tiếng gọi dịu dàng.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ người gọi mình, cậu chợt giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, vẻ mặt chán nản: "Anh về từ khi nào vậy, sao em lại ngủ quên rồi?!"
"Anh mới về chưa tới nửa tiếng." Bùi Tự mỉm cười ôn hòa nhìn cậu: "Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm nào. Nếu không buổi tối lại không ngủ được."
Kế hoạch tạo bất ngờ thất bại, Kiều Nam mím môi "Ò" một tiếng. Cậu nhấc chăn lên, chân trần nhảy xuống giường, đi vào phòng giặt tìm quần áo: "Quần áo của em khô chưa vậy? Để em thay quần áo trước, đồ của anh rộng quá."
Cậu vừa nói, vừa khó chịu xắn tay áo sơ mi dài quá mức lên.
Anh mắt Bùi Tự đặt trên đôi chân dài trắng như tuyết, lặng lẽ rời đi, tìm trong tủ quần áo một bộ đồ mặc ở nhà mới tinh đưa cho cậu: “Đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.”
“Này còn tạm được.” Kiều Nam lập tức vui vẻ đi thay đồ, cũng không quan tâm Bùi Tự vẫn chưa ra ngoài.
Trước khi cậu cởi cúc áo, Bùi Tự đã rời đi trước.
Kiều Nam thay quần áo đi ra, liền nhìn thấy Bùi Tự đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp.
Bùi Tự cao 1m88, nhờ tập thể hình nên cơ bắp săn chắc nhưng không lộ vẻ cường tráng mà cao gầy. Bờ vai của anh rất rộng, phía dưới lộ ra vòng eo hẹp, là thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn.
Từ góc nhìn của Kiều Nam, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy những đường nét cơ bắp ở lưng nổi lên dưới lớp áo sơ mi mỏng, mang đến cảm giác mạnh mẽ chỉ có ở những người đàn ông trưởng thành.
Anh trai cậu thật gợi cảm.
Kiều Nam chống cằm thưởng thức vẻ đẹp không chút che giấu.
Là sinh viên mỹ thuật, cậu đã vẽ qua rất nhiều cơ thể người, nhưng không ai có thể hoàn hảo hơn Bùi Tự.
Cậu đưa tay làm vài động tác vẽ vời, nhiệt tình nói: "Anh ơi, lần sau anh làm người mẫu hình thể cho em nhé."
Bùi Tự hơi dừng lại, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói về chủ đề này: "Sao đột nhiên lại tới đây?"
"Núi không rời được đến chỗ em, em chỉ đành phải rời đến núi thôi. Tìm đâu ra một người em trai ân cần và đáng yêu như em?" Kiều Nam lẩm bẩm đầy hờn dỗi: "Có người lại không biết trân trọng, không phải là anh quên mất ngày gì rồi đấy chứ? ?”
Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của cậu, nhưng lần này Bùi Tự lại không có biểu hiện gì, những năm trước anh đều đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi!
Bùi Tự đem món ăn cuối cùng bày ra đĩa, nhìn vào đôi mắt ai oán của cậu, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ, đầy dịu dàng: “Sớm đã chuẩn bị xong món quà cho em rồi, nhưng vẫn chưa được giao tới, hôm sinh nhật sẽ tặng cho em."
Thấy anh vẫn chưa quên, sự oán giận của Kiều Nam trong nháy mắt bị xóa sạch, cậu nóng lòng truy hỏi: "Là quà gì vậy ạ?"
“Bây giờ mà nói sẽ không còn bất ngờ.” Bùi Tự dùng tay trái để cởi tạp dề ra.
"Nhưng nếu anh không nói, em sẽ nghĩ đến nó suốt một tuần." Kiều Nam thấy vậy lập tức vồn vã cởi dây thắt giúp anh, thấy anh vẫn không có ý định nói gì, liền ôm lấy eo anh, bám vào lưng anh giống như gấu túi lớn mà làm nũng: "Anh mau nói đi, nếu không tối nay em sẽ không ngủ được mất."
Thắt lưng là vị trí nhạy cảm, được người ngày nhớ đêm mong ôm lấy, cơ thể gần gũi thân mật như vậy, Bùi Tự không cách nào cưỡng lại được.
May mắn thay Kiều Nam không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, Bùi Tự nhắm mắt xua tan ý niệm, vỗ nhẹ vào tay cậu, dùng giọng điệu bình thường nói: "Em buông anh ra trước đã."
“Không, anh nói cho em biết trước đi.” Kiều Nam không chút kiêng dè cọ loạn vào lưng anh.
Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, Bùi Tự yên lặng thở dài, dỗ dành cậu: "Em không buông anh ra trước, anh làm sao cho em xem được?"
Kiều Nam lúc này mới buông ra, bám theo anh như cái đuôi nhỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh đầy mong đợi.
Bùi Tự đành phải lấy bức ảnh trong điện thoại ra cho cậu xem: "Là "Dã Hỏa" của Lại Anh."
Lại Anh là họa sĩ tiêu biểu nhất của dòng tranh sơn dầu siêu thực đương đại.
Trong giới hội họa đương đại, đặc biệt là tranh sơn dầu, chủ nghĩa tả thực luôn nhận về sự thờ ơ. Nhưng Lại Anh lại trở nên nổi tiếng nhờ bức tranh cực kỳ hiện thực “Măng xuân động thổ”, khiến người này trở nên độc nhất vô nhị trong thế giới hội họa. Những bức tranh của Lại Anh chi tiết, tinh tế và tỉ mỉ đến mức có thể sánh ngang với những bức ảnh. Ngay cả những người không hiểu rõ về tranh sơn dầu cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp rung động lòng người đến từ những bức tranh.
Chính vì phong cách độc đáo này mà Lại Anh đã gây nhiều tranh cãi trong giới hội họa. Nhưng cũng vì vậy mà người này đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ, đồng thời giá trị đấu giá các bức tranh cũng tăng vọt, khiến việc sở hữu một bức tranh gần như là không thể.
Kiều Nam chính là một trong những người hâʍ ɦộ.
Bức tranh “Dã Hỏa” mà Bùi Tự chụp là tác phẩm mới của Lại Anh.
Bức tranh này vừa ra mắt, mọi người đã suy đoán về giá cả đấu giá cuối cùng, Kiều Nam cũng đang xắn tay áo chuẩn bị tham gia cuộc đấu giá. Chỉ là không ai nghĩ rằng bức tranh này không hề được đưa vào thị trường đấu giá mà được trực tiếp bị đặt mua đi.
Biết được tin tức này, Kiều Nam vẫn còn cảm thấy mất mát nhiều ngày.
Không ngờ bức tranh này vậy mà lại nằm trong tay Bùi Tự.
Kiều Nam cao hứng gần như nhảy cẫng lên: “Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm!!”
Cậu ôm thật chặt Bùi Tự, rúc vào cổ anh như một con mèo con: “Em tha thứ cho anh đấy.” Cậu giơ lên ngón trỏ và ngón giữa khép lại, trịnh trọng thề: “Anh sẽ không bao giờ giận dỗi anh nữa!”
Nghe cậu không chút che giấu mà thẳng thắn bày tỏ, nhịp tim của Bùi Tự đều ngừng lại chốc lát và khi nó bắt đầu đập trở lại, tràn ngập sự chua chát khó tả.
“Tình yêu” Kiều Nam nói với cái anh mong muốn không bao giờ giống nhau.
Bùi Tự nheo mắt, giấu đi mọi cảm xúc, vỗ nhẹ lưng cậu: "Ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng nào."
Kiều Nam lúc này rất nghe lời, Bùi Tự chỉ về phía đông cậu tuyệt nhiên sẽ không đi về phía tây. Nghe vậy liền nghe lời buông anh ra, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, niềm nở xới cơm cho anh.
Bầu không khí giữa hai người dường như đã quay trở lại trước khi Bùi Tự dọn ra khỏi Kiều gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: Anh trai em thật tốt!!
Nam Nam: Yêu anh trai quá đi!!
Nam Nam: Từ nay về sau cái gì em cũng sẽ nghe lời anh trai!
Bùi ca: Hãy nhớ những lời hôm nay em nói.