Chương 2: Anh làm sao nỡ bỏ mặc em

Bùi Tự bế Kiều Nam ra ngoài.

Kẻ say rượu này ban đầu còn xem như an phận, nhưng khi Bùi Tự đặt cậu vào ghế phụ, lúc thắt dây an toàn cho cậu thì lại làm ầm lên.

"Em không về nhà, em còn muốn uống." Cậu vặn người đẩy tay Bùi Tự ra, vì uống quá nhiều rượu nên nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường một chút, khi áp vào cánh tay Bùi Tự, nhiệt độ nóng bỏng gần như thiêu đốt trái tim anh.

Bùi Tự cứng đờ mấy giây, hầu kết lên xuống mấy lần, cố gắng điều chỉnh hô hấp, kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Nam Nam ngoan, uống nhiều rượu rồi ngày mai sẽ đau đầu.”

"Cứ để em đau đi. Anh trai em cũng mặc kệ em, muốn, muốn, anh quan tâm..."

Kiều Nam say đến mức ngay cả Bùi Tự cũng không còn nhận ra nữa. Nhưng cậu hiển nhiên còn nhớ tới chuyện ban ngày cùng Bùi Tự cãi nhau. Bây giờ nhắc lại chuyện này, càng nghĩ càng thấy tủi thân, buồn bã sụt sịt mũi, vẫn là không cầm được nước mắt.

Cậu cúi đầu xuống, không phát ra âm thanh nào. Mái tóc trước trán xõa xuống, che đi gần hết lông mày, Bùi Tự không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, chỉ nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt từng giọt rơi xuống, đập mạnh vào trái tim anh.

Kiều Nam tuy rằng có chút yếu đuối nhưng thực sự rất ít khi khóc.

Cậu thích làm nũng, tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt Bùi Tự hơn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên quyến rũ khi cười, bất luận cậu đưa ra yêu cầu gì, Bùi Tự đều không nỡ từ chối.

Nhưng bây giờ, cậu đang ngồi ở ghế phụ, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

Giống như một con mèo bị vứt bỏ, không có nhà đề về.

Bùi Tự cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, vừa đau nhức vừa chua xót.

“Nam Nam, đừng khóc.” Bùi Tự nghiêng người nâng mặt cậu lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt, giọng nói khàn khàn: “Anh làm sao nỡ bỏ mặc em…”

Anh chỉ là không có cách nào đối mặt với cậu.

Cũng không dám đối mặt với cậu.

Ham muốn dâng trào trong lòng anh ngày càng không thể kiểm nén, anh biết rõ bản thân đang trượt vào nguy hiểm nên chỉ có thể dùng lý trí còn sót lại để bắt buộc bản thân tránh xa.

Chỉ là không ngờ phản ứng của Kiều Nam lại kịch liệt như vậy.

Kịch liệt đến mức... khiến anh hạnh phúc, sinh ra ảo tưởng.

Bùi Tự nhắm mắt lại, ép buộc bản thân phải đè nén những suy nghĩ đen tối lại nảy ra, lấy khăn giấy lau mặt cho cậu.

Kiều Nam ngẩng mặt phối hợp, đôi mắt hoa đào mơ hồ hơi nheo lại, ngoan ngoãn lạ thường.

Cậu nhìn chằm chằm Bùi Tự một lúc lâu, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, gần như cả người treo trên người anh, dùng giọng điệu mềm mại lấy lòng nài nỉ: "Anh, anh đừng chuyển đi, được không?"

Trong giọng nói còn sót lại tiếng nức nở, vùi mặt vào cổ anh như một chú mèo con, cọ cọ lấy lòng.

Sự tiếp xúc gần gũi của làn da khiến Bùi Tự cứng đờ, anh không ngừng nghiêng người về phía trước, cẩn thận cảm nhận sự thân mật không thể cưỡng lại, gần như không thể kiềm chế được mà thở dài.

Con thú bị nhốt trong tim thò ra những móng vuốt sắc nhọn từ khe hở.

Bùi Tự ôm lại cậu.

Đặt bàn tay mình lên sau đầu Kiều Nam, đem cậu ghì chặt vào người.

Bởi vì quá dùng sức mà các cơ ở cánh tay nổi lên, nổi cả gân xanh.

“Kiều Nam…” Anh vuốt tóc Kiều Nam, ghé vào tai cậu, dùng giọng điệu trầm thấp gọi tên cậu từng chữ một: “Nhưng anh không muốn làm anh trai em.”

Lòng bàn tay anh trượt dọc theo đường cong sau gáy, đếm từng đốt xương sống rõ rệt, mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ mà ôm lấy eo cậu, khiến cậu và mình thân mật dính sát vào nhau.

Đây chính là điều anh muốn làm mỗi khi Kiều Nam vô tư ôm anh mà làm nũng.

Muốn cậu cảm nhận rõ ràng mong muốn của anh.

Muốn cậu biết rằng, anh không chỉ là người anh trai hoàn hảo không tì vết của cậu mà còn là một người đàn ông cũng có ham muốn.

Kiều Nam bị ôm chặt đến mức không thể cử động.

Rượu khiến đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ, càng không thể hiểu được lời nói của Bùi Tự, Kiều Nam gắng gượng lắc lắc đầu, mơ hồ hỏi: “Anh?”

Bùi Tự đột nhiên bừng tỉnh lại.

Anh thoát ra khỏi vòng xoáy đen tối, khó khăn nới lỏng vòng tay đang ôm chặt eo Kiều Nam, đặt cậu ngồi trở lại ghế phụ.

“Anh đưa em về nhà.” Gần như là lúng túng giúp Kiều Nam thắt dây an toàn, Bùi Tự nhanh chóng đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái khởi động xe.

Kiều Nam quay đầu nhìn anh chằm chằm, mơ hồ không xác định: “Chúng ta cùng về sao?”

Bùi Tự do dự một lúc, sau đó nhớ ra khi cậu uống say sẽ không còn nhớ gì liền dỗ dành “Ừ” một tiếng.

Kiều Nam cười vui vẻ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn chờ về nhà.

……

Khi Bùi Tự lái xe xuống tầng hầm, Kiều Nam đã ngủ say.

Khuôn mặt cậu nghiêng về phía Bùi Tự, mái tóc được tạo kiểu cẩn thận bởi vì lăn qua lộn lại một hồi trước đó mà phần tóc mái xõa tung trước trán, che đi đôi lông mày thanh tú xinh đẹp.

Bùi Tự bật đèn nóc xe lên, trong ánh sáng lờ mờ nhìn cậu một cách chăm chú.

Ngoại hình của Kiều Nam kết hợp tất cả những ưu điểm của cha mẹ cậu, làn da mỏng manh nhẵn mịn như sứ, các đường nét trên khuôn mặt càng được chạm khắc tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hoa đào luôn ẩn chứa mấy phần thu hút người khác.

Kể từ khi học cấp hai, trong ngăn bàn cậu không một ngày nào mà không có những bức thư tỏ tình.

Bùi Tự đưa tay vén tóc mái lên, để lộ đôi mắt xinh đẹp đang nhắm chặt.

Cậu đang ngủ rất say, mí mắt mỏng rung rung, kết hợp với hàng lông mi dày cũng đang run rẩy, như gãi vào nơi thầm kín nhất của Bùi Tự.

Sóng tình chưa nguôi lại tràn về.

Bùi Tự gần như nghiêng mình về phía trước, bờ môi chạm nhẹ vào lông mi cậu.

Lông mi rung rung lướt qua môi, cảm giác khó kiềm nén hơn anh tưởng. Hơi thở của Bùi Tự trở nên nặng nề hơn, như có ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, cổ họng khô khốc, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống.

"Kiều Nam..."

Hai chữ đơn giản phát ra từ cổ họng khô khốc, chỉ còn lại hơi thở mơ hồ khó mà nghe rõ.

Bờ môi Bùi Tự từ từ di chuyển xuống, khi sắp chạm vào đôi môi mềm mại kia lại đột nhiên dừng lại.

Đôi môi của Kiều Nam đầy đặn và căng mọng, ở giữa môi trên còn có môi châu, sự gợi cảm vừa phải này làm dịu đi vẻ ngoài quá thanh tú có chút lạnh lùng của cậu, khiến cậu trông mềm mại hơn mấy phần.(Môi châu 唇珠 là phần môi trên hơi nhô ra như hạt ngọc)

Bùi Tự đã từng vô số lần có suy nghĩ, khi nếm thử đôi môi này liệu có mềm mại như vẻ ngoài không?

Hiện tại đáp án đang ở ngay trước mặt.

Nhưng anh vẫn trong tư thế giữ nguyên không tiếp xúc, lý trí và cảm xúc đang âm thầm giằng co.

Một lúc lâu sau, Bùi Tự khẽ cử động, môi gần như chạm vào cằm Kiều Nam, cúi đầu tháo dây an toàn.

Anh bước xuống xe, đi vòng đến ghế phụ, mở cửa, bế Kiều Nam đang ngủ say ra ngoài rồi bước vào thang máy.

Thang máy từ từ tầng hầm để xe đi lên tầng hai, khi lên đến nơi phát ra một âm thanh "ding".

Bùi Tự ôm người bước ra khỏi thang máy, vẫn như cũ là người anh trai hoàn hảo luôn yêu thương và bảo vệ em trai mình.

"Uống nhiều như vậy, sáng mai sợ là lại đau đầu." Khi xe của Bùi Tự lái xuống tầng hầm, chú Vương nghe thấy tiếng động đã sớm đến tầng hai đứng chờ.

"Em ấy uống không ít rượu, chú nhờ dì bếp nấu chút canh giải rượu cho em ấy uống rồi lại ngủ tiếp nhé." Bùi Tự bế người vào phòng, nhanh chóng thay bộ đồ ngủ cho cậu rồi nhét người vào trong chăn.

"Ngày mai không có tiết học, chú cứ để em ấy ngủ thêm một lúc."

Chú Vương “Ừ, ừ” đáp lại, thấy anh áo quần chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, liền đuổi theo hỏi: “Muộn thế này rồi đại thiếu gia còn muốn ra ngoài sao?” Ông lộ vẻ mặt do dự: “Tiểu thiếu gia ngày mai không tìm được cậu, e rằng sẽ không vui.”

Hiển nhiên, trong lúc Bùi Tự đi đón người, ông ấy đã biết chuyện ban ngày hai anh em cãi nhau.

Chú Vương đã làm việc ở Kiều gia mấy chục năm, chứng kiến

hai anh em từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên, đương nhiên biết tình cảm của bọn họ sâu đậm đến mức nào.

Đặc biệt đối với Kiều Nam mà nói, Bùi Tự có lẽ còn thân thiết hơn cả bố mẹ cậu.

Bùi Tự tạm dừng bước, không quay đầu lại: “Ừ, sáng mai công ty còn có cuộc họp quan trọng, cháu sẽ không ở lại trong nhà.”

Nói xong, không đợi chú Vương tiếp tục thuyết phục liền vội vàng đi xuống lầu.

Chú Vương nhìn theo bóng lưng anh, lắc đầu thở dài: "Chuyện này là sao vậy?"

Mười hai giờ trưa, Kiều Nam nôn nao rầm rì bò ra khỏi giường.

Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Ngẩn ngơ cả nửa ngày trời, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn chú Vương ở tầng một: “Chú Vương, tối qua cháu làm sao về nhà được vậy ạ?”

"Thiếu gia tỉnh rồi à?" Chú Vương buông hóa đơn trong tay xuống, đi lên lầu: "Đại thiếu gia đưa cậu về nhà, cậu có đói không? Sáng nay dì Trần nấu cháo, uống một chút làm dịu dạ dày nhé."

Nghe được là Bùi Tự đưa mình trở về, Kiều Nam không khỏi mỉm cười, nắm lấy lan can, cúi người xuống lầu nhìn chung quanh: "Anh trai cháu đâu rồi ạ?"

“Đến công ty rồi.” Chú Vương do dự một chút rồi nói: “Đã mười hai giờ rồi, sao còn ở nhà được?”

Kiều Nam thấy được vẻ do dự trên mặt ông, nụ cười đột nhiên cứng đờ, nét mặt sa sầm hỏi: “Anh ấy rời đi lúc mấy giờ ạ?”

"Cái này……"

Chú Vương chịu không được ánh mắt của cậu, chỉ có thể nói ra sự thật: “Hôm qua đưa cậu về rồi liền rời đi.” Thấy sắc mặt Kiều Nam hoàn toàn sa sút, vội vàng an ủi: “Đại thiếu gia nói có một cuộc họp quan trọng, vì vậy cậu ấy mới phải vội qua đó..."

Kiều Nam mặt không biểu cảm bác bỏ lời nói của ông: “Hôm nay là ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, anh ấy tới công ty tổ chức cuộc họp gì chứ?”

Không đợi chú Vương trả lời, cậu đã quay trở lại phòng, đóng sầm cửa lại.

Ném mình lên giường, Kiều Nam bực bội lăn lộn vài cái, nhìn thấy bức ảnh trên đầu giường, đột nhiên ngồi dậy, đặt bức ảnh úp mặt xuống bàn.

Vẫn chưa hả giận, cậu cầm chiếc gối của Bùi Tự ở bên cạnh ném xuống đất, ôm lấy chiếc gối của mình chạy ra ngoài bằng chân trần.

Chú Vương còn đang ở ngoài cửa suy nghĩ làm sao làm công tác tư tưởng cho cậu thì thấy cậu ôm gối tức giận chạy ra ngoài: “Cháu muốn chuyển về phòng mình, chú Vương, chú nhờ người dọn dẹp giúp cháu nhé."

"Đây không phải là..." Nói được nửa chừng, chú Vương mới nhận ra căn phòng mà Kiều Nam hiện tại đang ngủ là phòng của Bùi Tự.

Tình cảm hai anh em rất tốt, Kiều Nam đặc biệt thích bám lấy anh trai, thậm chí đi ngủ cũng muốn ngủ chung. Từ sáu, bảy tuổi đến nay đã hai mươi tuổi, phòng riêng của cậu đều gọn gàng ngăn nắp, gần như không có đồ đạc gì, ngược lại phòng của Bùi Tự lại chật ních.

Đến nỗi bọn họ, những người làm ở đây đều đã quen với việc đó.

Chú Vương nhìn cậu tức giận lao vào phòng đối diện, đuổi theo sau liên tục nói: “Tôi trước tiên sẽ kêu người thay ga trải giường.”

Kiều Nam trở về phòng mình, đi loanh quanh một vòng thấy chỗ nào cũng không vừa mắt, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa ngoài ban công.

Kiều Nam tựa cằm lên đầu gối, lấy điện thoại ra xem.

Hơn 99 tin nhắn WeChat.

Trong lòng có chút mong đợi bấm vào, kết quả toàn bộ đều là tin nhắn spam của đám bạn bè.

“Nói nhảm nhiều quá vậy.” Kiều Nam không vui chuyển tin nhắn nhóm sang chế độ không làm phiền rồi tiếp tục kéo xuống.

Bảng tin có tin tức của Tiền Xuyên, tin tức của bạn học, còn có lời mời thêm bạn tốt, chỉ duy nhất không có tin tức nào của Bùi Tự.

"Huhhh..." Nỗi bất mãn trong lòng cậu bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân, Kiều Nam vẻ mặt ủ rũ bấm vào thông tin của Bùi Tự, tức giận đem biệt hiệu ban đầu "anh trai thân yêu" xóa bỏ.

Sau khi thoát ra nhìn danh sách trò chuyện hiển thị "Bùi Tự", cậu lúc này mới hả giận được một chút.

Nhìn chằm chằm vào biệt hiệu mới một lúc lâu, cậu lại giơ điện thoại lên căn góc chụp một tấm ảnh căn phòng rồi đăng một dòng tin lên vòng bạn bè: [Đã chuyển đi]

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Anh cho rằng chỉ có mình anh biết chuyển đi?