Anh Hùng Xạ Điêu

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: The Legend of the Condor Heroes Xạ Điêu Anh Hùng Truyện
Bộ 1 Xạ Điêu Tam Bộ Khúc Hệ Liệt
Quách Tỉnh tuy được bảy quái nhân nuôi dưỡng truyền thụ võ công, nhưng khi trưởng thành lại hành hiệp trượng nghĩa. ...Trái lại Dương Khang tuy được Toàn Chân thất tử thu nhận làm đồ đệ, hết lòng dạy  …
Xem Thêm

Bao Tích Nhược nói:

- Thế Hàn Thừa tướng nói sao?

Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:

- Y có gì mà nói? Ta chưa rời khỏi: Lâm An, vàng bạc vải vóc đã đưa qua sông rồi, ha ha...

Bao Tích Nhược cau mày im lặng. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:

- Chuyện đòi hỏi vàng lụa gì đó vốn cũng không cần tới ta phải đi, phái một sứ thần thì cũng xong. Bản ý của ta là muốn xem núi sông hình thế, nhân vật phong tục Nam triều, không ngờ lại quen biết nàng, thật là ba sinh có phúc.

Bao Tích Nhược trong lòng ngổn ngang trăm mối, đột nhiên thất thố, chỉ im lặng không nói gì. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:

- Ta đi mua quần áo cho nương tử.

Bao Tích Nhược cúi đầu nói:

- Không cần đâu!

Hoàn Nhan Hồng Liệt cười nói:

- Lúc ta sắp lên đường thì Hàn Thừa tướng còn biếu riêng vàng bạc, nếu đem mua quần áo thì nương tử mặc một ngàn năm cũng không hết.

Nương tử đừng lo, chung quanh khách điếm này đã có thân binh của ta canh phòng nghiêm ngặt, quyết không có kẻ xấu nào dám vào đây làm hại nàng đâu!

Nói xong nghênh ngang đi ra. Bao Tích Nhược nhớ lại tất cả những chuyện từ lúc mình gặp y đến nay, y là vương tử của Đại Kim quốc mà lại nhũn nhặn nhún nhường với một người quả phụ thường dân như mình thế này không biết là có ý gì? Nhớ tới ân tình của chồng ngày trước, y lại chết thảm, để lại một người phụ nữ yếu ớt như mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn thế này, thật không biết làm sao là hay, bất giác thẫn thờ, lại nằm phục xuống gối khóc lóc.

Hoàn Nhan Hồng Liệt có tiền rồi, đi thẳng ra chợ, thấy cư dân nhân vật trong thành ôn hòa phong nhã, tuy thua trận nhưng cũng có nhiều người tuấn tú phi phàm, trong lòng ngấm ngầm khen ngợi. Đột nhiên trước mặt có tiếng vó ngựa vang lên rất gấp, một con ngựa phóng mau tới. Đường trong chợ vốn không rộng, lại thêm người đi tấp nập, lề đường lại bày đầy các sạp các gánh hàng rong, làm sao cưỡi ngựa đi được? Hoàn Nhan Hồng Liệt vội nép vào cạnh đường đưa mắt nhìn ra, thấy một con ngựa vàng từ đám đông phóng thẳng tới. Con ngựa ấy thần tuấn dị thường, thân cao lông mượt, đúng là một con ngựa tốt hiếm có. Hoàn Nhan Hồng Liệt thầm tắc lưỡi một cái, nhìn tới người cưỡi ngựa, bất giác sững sờ.

Con ngựa thần thái như thế nhưng người cưỡi ngựa lại là một hán rử vừa béo vừa lùn, giống như một khối thịt tròn cười trên ngựa. Người ấy tay ngắm chân ngắn, không thấy cổ đâu, đầu thì rất to như thụt vào giữa hai vai.

Nói thì kỳ quái chứ con ngựa ấy phóng như bay trong đám đông mà không chạm tới người nào, cũng không giẫm lên vật gì, chỉ thấy tiếng vó ngựa vang lên, đi lại như ý, nhảy qua sạp đồ gốm, vọt qua gánh hàng rau, đều dễ dàng mau lẹ như chớp, phóng như bay giữa chợ mà không khác gì phi trên đồng trống. Hoàn Nhan Hồng Liệt không kìm được tắc lưỡi một tiếng nói:

- Hay quá!

Người béo lùn nghe thấy quay đầu nhìn một cái. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy y sắc mặt đầy vẻ say sưa, cái mũi đỏ vừa to vừa tròn như một quả thị đỏ dán lên mặt, bèn nghĩ thầm “Con ngựa này hay lắm, mình cứ bỏ ra nhiều tiền mua thôi”.

Đúng lúc ấy ở đầu đường có hai đứa trẻ đùa giỡn đuổi nhau, băng ngang trước con ngựa. Con ngựa bị bất ngờ hoảng sợ, mắt thấy chân trái của nó sắp xéo lên một đứa trẻ, người béo lùn kéo cương một cái vọt ra khỏi yên, con ngựa trên lưng chợt nhẹ bổng bèn thản nhiên vọt qua đầu hai đứa trẻ, người béo lùn lại nhẹ nhàng rơi xuống đúng lưng ngựa.

Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt, nghĩ thầm người béo lùn kia kỵ thuật tinh thâm như thế, Đại Kim mình rất nhiều người cười ngựa giỏi nhưng chưa ai bằng, đúng là xét người không thể căn cứ vào hình dáng bên ngoài.

Nếu đón được y về kinh huấn luyện kỵ binh thì kỵ sĩ thủ hạ của mình nhất định có thể tung hoành trong thiên hạ, so với việc mua được con ngựa kia còn hay hơn gấp vạn lần. Lần này y xuống phương Nam, nơi nào có thể đóng quân, nơi nào có thể vượt sông đều đã xem xét rất tường tận, nhất nhất đều ghi nhớ trong lòng, thậm chí tên tuổi tài năng của trưởng quan các châu các huyện y cũng hỏi han cặn kẽ. Lúc ấy thấy người béo lùn kỵ thuật thần diệu vô song, nghĩ thầm:

- Nam Tống triều chính hủ bại, kỵ sĩ như thế mà bỏ không dùng để cho phải rơi rớt nơi thảo dã, sao mình không chọn tài mà dùng?

Lúc ấy bèn quyết ý dùng nhiều tiền bạc đón về Yên Kinh làm Giáo đầu mã thuật. Y tâm ý đã quyết, sải chân đuổi mau theo, chỉ sợ con ngựa ấy cước lực quá nhanh đuổi không kịp, đang định cất tiếng gọi chợt thấy người cười ngựa phóng tới đầu đường rẽ qua thì đột nhiên đứng lại. Hoàn Nhan Hồng Liệt lại ngạc nhiên, nghĩ thầm con ngựa đang phi nhanh, phải chạy chậm dần mới có thể đứng lại được, nhưng con ngựa này lại có thể đang phi nhanh mà đột nhiên đứng ngay lại được, quả là trước nay chưa từng thấy, cho dù người có võ công cao cường cũng chưa chắc đã có thể trong lúc sãi chân chạy nhanh mà ung dung dừng ngay lại được như thế. Chỉ thấy người béo lùn ấy phi thân xuống ngựa, bước vào một khách điếm.

Hoàn Nhan Hồng Liệt bước mau tới đó, thấy trong quán dựng một tấm bảng gỗ lớn viết bốn chữ “Thái Bạch di phong”, té ra là một tửu lâu, ngẩng đầu nhìn thấy phía trên có một tấm biển rất lớn khắc ba chữ đại tự thϊếp vàng “Túy Tiên lâu”, nét chữ cứng cáp thanh tú, bên cạnh ghi năm chữ tiểu tự “Đông Pha cư sĩ viết”, té ra là thủ bút của Tô Đông Pha. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy tòa tửu lâu này khí phái hào hoa, nghĩ thầm:

- Y vào tửu lâu thì cứ để y ăn uống một lúc rồi hãy làm quen là tốt nhất.

Chợt thấy hán rử béo lùn kia bước mau xuống thang, nách cắp một vò rượu, bước tới trước con ngựa. Hoàn Nhan Hồng Liệt lập tức né qua một bên. Người béo lùn kia đứng dưới đất trông càng béo tròn khó coi, thân hình chẳng qua chỉ cao ba thước, bề ngang dường như cũng ba thước, con ngựa thì rõ ràng chân dài lưng cao, đỉnh đầu của y chẳng qua chỉ cao tới bàn đạp. Chỉ thấy y đặt cái vạc trước đầu ngựa, xòe tay vô nhẹ mấy cái vào hông vò rồi dốc một cái, đổ rượu vào một cái vạc mẻ trước mặt, cái vạc ấy lại như một cái chậu sâu lòng. Con ngựa nhấc chân trước lên, hí một tiếng mừng rỡ rồi cúi đầu uống rượu. Hoàn Nhan Hồng Liệt ngửi mùi thì đúng là loại rượu Nữ nhi hồng nổi tiếng ở Thiệu Hưng Chiết Giang, theo mùi rượu mà xét thì ít nhất cũng phải hơn mười năm. Hán tử béo lùn trở vào trong vung tay một cái, keng một tiếng, một đĩnh bạc bay lên quầy, nói:

- Dọn ba đĩa thức ăn thượng hạng, hai đĩa gỏi, một đĩa rau.

Chưởng quỹ cười nói:

- Được mà Hàn tam gia. Hôm nay có cá vược bốn vây ở Tùng Giang, uống rượu không gì ngon bằng. Đĩnh bạc này Hàn tam gia cứ giữ, để thong thả sẽ tính.

Hán tử béo lùn trợn mắt một hồi rồi cất tiếng quát nghe rất kỳ quái:

- Cái gì? Uống rượu không cần trả tiền à? Ngươi coi Hàn lão tam ta là hạng lưu manh ăn quịt phải không?

Chưởng quỹ cười hì hì, cũng không có vẻ gì tức giận, lớn tiếng gọi:

- Tiểu nhị đâu, dọn cho Hàn tam gia một bàn mau!

Đám tiểu nhị trong ngoài nhất tề dạ ran. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:

- Gã béo lùn này ăn mặc bình thường mà ra tay lại rộng rãi hào hoa, mọi người đều lấy lòng y như thế thì xem ra chắc là một tay anh chị ở phủ Gia Hưng. Muốn đón y lên phương Bắc làm Giáo đầu mã thuật chỉ e phải tốn kém một chút. Nhưng cứ xem y mời khách nào rồi sẽ tùy cơ hành sự.

Lúc ấy bèn theo thang lên lầu, chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một cân rượu tùy tiện gọi mấy món ăn. Hoàn Nhan Hồng Liệt đang ngắm cảnh, chợt thấy giữa hồ có một chiếc thuyền câu chèo tới như bay.

Chiếc thuyền ấy hẹp mà dài, đầu thuyền vểnh cao, hai bên mạn thuyền có hai hàng chim cốc bắt cá. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc đầu không để ý nhưng trong chớp mắt thấy chiếc thuyền câu ấy đã vượt qua chiếc thuyền con gần bờ nhất, vô cùng mau lẹ, khoảnh khắc đã tới gần, trong thuyền có một người ngồi, người mặc áo tơi chèo thuyền bẻ lái cuối thuyền là một cô gái.

Thêm Bình Luận