Chương 2. Chung giường, phía dưới cho ăn, bị phun bạch trọc đầy mặt, mộng xuân, xử nam di tinh.

Mấy năm nay Bạch gia kinh doanh rất lớn, bất động sản mua không ít, nhưng người một nhà vẫn ở biệt thự mua ban đầu. Trên mặt đất ba tầng, ngầm hai tầng, bãi đỗ xe và phòng khách đều ở dưới mặt đất, phía trên là khu vực người trong nhà sinh hoạt.

Chu Lộ bị Bạch Tụng mang lên lầu 3, đi lên bằng thang máy, tài xế không theo kịp. Chu Lộ kinh ngạc trong nhà có thể xây thang máy, hắn nhìn gáy Bạch Tụng đáng yêu, tự ti trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Bạch Tụng đẩy ra một phòng, bên trong chăn đệm trải tốt trên giường, phòng sạch sẽ ngăn nắp lại sáng ngời, cửa sổ sát đất lớn. Kiểu này Chu Lộ chỉ thấy trên tivi, hắn vô thố, tới từ trong núi phong trần một đường, trên người hắn không sạch sẽ, không biết có nên đi vào hay không.

“Ca ca, anh ngủ phòng này, phòng em ở đối diện, cần em giúp anh dọn hành lý không?” Bạch Tụng nói xong vén tay áo.

Chu Lộ không dám phiền toái cậu, cúi đầu xách hành lý, nói không cần.

“Dạ.” Bạch Tụng cũng không quấy rầy hắn, “Vậy em ra ngoài trước, lầu 3 có phòng vệ sinh, ra cửa ở bên tay phải, anh muốn tắm rửa có thể đi.”

“Ừ.” Chu Lộ há miệng thở dốc, đến khi Bạch Tụng đóng cửa đi ra, hắn không có mặt mũi nói một câu cảm ơn.

Hắn cảm thấy bản thân rất kỳ quái, rõ ràng không phải người thẹn thùng gì, sao đối mặt em họ vẫn luôn không dám nhìn thẳng, sao thân thể không nghe sai khiến đâu?

Tủ quần áo trong phòng rất lớn, chăn mang theo tạm thời không cần dùng, Chu Lộ mở ra xếp gọn bỏ vào trong, sau đó lấy di động gọi cho vài anh em báo bình an, ngồi trên thảm thở phào.

Hắn mang theo bọc nhỏ có mấy ngàn tiền mặt, trong thẻ cũng có mấy vạn, đây là toàn bộ gia tài, có lẽ không đủ mua một vật trang trí nào trong căn phòng này.

Người so người, so không nổi.

Chu Lộ châm điếu thuốc, trong đầu nhớ Bạch Tụng thuần khiết mềm ấm, không biết hắn ôm suy nghĩ gì cứ như vậy híp mắt hút xong một điếu lấy ra điếu khác châm, chỉ chốc lát trong phòng đã sương khói lượn lờ.

……

Hơn 6 giờ tối, Chu Lộ tắm xong thay đổi quần áo cùng Bạch Tụng đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi cậu nói rất nhiều, thường tiếp lời Chu Lộ. Hắn không thích người ồn ào nói nhiều, nhưng giọng Bạch Tụng không lớn, đọc từng chữ rõ ràng, một chút cũng không phiền người. Hơn nữa không có một câu thô tục, giơ tay nhấc chân hiện rõ giáo dưỡng từ trong xương cốt, mạc danh hắn… Đặc biệt thích.

Hai người tới bệnh viện tư nhân, Bạch Tụng nắm tay Chu Lộ vô cùng tự nhiên dẫn hắn vào thang máy VIP.

Chu Lộ không quen hai nam nhân quang minh chính đại nắm tay trên đường như vậy, đàn bà chít chít (như chị em phụ nữ ấy, mình không đổi). Hắn muốn rút ra, nhưng tay như cứng lại rồi, hoàn toàn không nghe hắn điều khiển.

Cứ vậy rối rắm tới phòng bệnh VIP, Bạch Tụng gõ gõ cửa, trước khi vào buông lỏng tay hắn ra.

Chu Lộ đi vào thấy bên cạnh bày hai lẵng hoa, hắn khựng lại, tới quá gấp, nhất thời quên mang lễ vật chúc bình an cho người bệnh.

Bạch lão gia tử nằm trên giường, đầu tóc hoa râm, mũi cắm ống thở oxy, thấy bọn họ tới muốn ngồi dậy, hộ sĩ bên cạnh ngăn cũng không được.

“Gia gia, đây là Lộ Lộ ca ca.”

Bạch Tụng không tới gần mép giường mà là đứng phía sau Chu Lộ cho hộ sĩ ánh mắt, hộ sĩ lập tức đứng dậy ra ngoài, cậu cũng ra ngoài.

Gia gia nhớ Chu Lộ nhớ mười mấy năm, trước kia e ngại vợ ông còn không dám đi tìm, mấy năm trước bà mất, khi đi tìm người ta lại không bằng lòng tới đây. Hiện tại ông đành phải nói do bệnh trói hắn tới trước mặt nhìn một cái, không biết có bao nhiêu lời muốn nói.

Chu Lộ ở bên trong gần hai mươi phút, khi trở ra hốc mắt ửng đỏ, nhìn là đã khóc.

Bạch Tụng sửng sốt, theo bản năng nhón mũi chân trấn an sờ sờ đầu hắn, sờ xong cảm thấy xấu hổ:

“Ca ca tóc anh nhếch lên.”

Hộ sĩ bên cạnh nghe vậy nhìn đầu Chu Lộ tóc ngắn, trong lòng khó hiểu, cọng tóc nào có thể cong lên?

Bạch Tụng đi vào tạm biệt ông, lúc gần đi ghé vào trước gối đầu nhỏ giọng lải nhải một câu, “Hết cảm mạo thì ông xuất viện đi, đừng giả vờ quá mức.”

Bạch lão gia tử mới vừa gặp cháu ngoại lớn của mình, đang cao hứng tới chảy nước mắt, thình lình bị chọc thủng sự thật giả bệnh cũng không giận, “Mang Lộ Lộ ca ca về nhà, xem trọng nó, đừng để nó lại đi ra ngoài chịu khổ, đã biết sao?”

“Dạ dạ dạ, con đi đây.”

7 giờ tối, sắc trời hoàn toàn đen, nhưng chỉ có rải rác vài người đi qua.

Thành phố C vẫn luôn như vậy, khi ăn Tết cả thành phố như bị dọn trống không, khắp nơi không người nào, Bạch Tụng không muốn ở bên ngoài lâu, gọi tài xế tới quán ăn mua một đống đồ ăn vặt sau đó mang Chu Lộ về nhà.

“Dì Tiểu Lưu về quê ăn tết, không ai nấu cơm cho chúng ta, mấy ngày tới chúng ta ăn tạm chút.”

Bạch Tụng giải thích, “Ba mẹ em cũng không ở nhà, một hạng mục ở nước ngoài xảy ra vấn đề, buổi sáng mới vừa đi, trong thời gian này chỉ có hai ta ở nhà.”

Chu Lộ câu nệ gật đầu: “Ừ.”

Hắn hận bản thân ăn nói vụng về!

Bạch Tụng mang hắn vào bếp, mở ra đồ ăn, mùi hương thơm nức nháy mắt tràn ngập phòng bếp.

“Qoaaa! Thức ăn chỗ bọn ăn rất ngon, ca ca nếm thử!”

“Món này cũng ngon, ca ca nếm thử!”

“Quoaaa, mực sợi cũng ngon, ca ca nếm thử!”

Bạch Tụng quen thuộc hoàn toàn làm người không có sức chống cự, cậu gắp cái gì Chu Lộ ăn cái đó, đói khát một ngày chưa ăn gì biến mất.

Chu Lộ biết ơn Bạch Tụng không dẫn hắn tới nhà hàng xa hoa, hắn nhìn kỹ liền biết Bạch Tụng là khách quen nơi đó, bằng không sẽ không hưng phấn quen thuộc như vậy.

Ra ngoài ăn cơm, làm sao cũng không thể để em họ trả tiền, lần này hắn mang không đủ nhiều, lần sau ra cửa nhất định mời cậu ăn ngon.

Cơm nước xong Chu Lộ hôn hôn trầm trầm nằm trên giường, hắn quen ngủ sớm, trước khi ngủ cũng quen nghĩ chút chuyện. Hắn cảm thấy nên tìm công việc nhanh lên, hắn có vài người bạn sửa xe ở thành phố A, mấy hôm trước gọi điện thoại hỏi hắn muốn qua hay không. Chu Lộ cảm thấy sửa xe cũng coi như công việc lâu dài.

Hơn nữa thành phố A cách thành phố C không xa, có thể tùy thời tới bệnh viện thăm ông ngoại.

Nghĩ vậy, Chu Lộ bắt đầu nghi hoặc hôm nay khi tới bệnh viện vì sao Bạch Tụng muốn nắm tay hắn, rõ ràng… Tư thế rất kỳ quái, vì sao Bạch Tụng làm tự nhiên như vậy đâu.

Giống như tay mềm mại như vậy, nên bị nam nhân nắm.

Lung tung rối loạn, Chu Lộ lắc đầu, đầy mặt xấu hổ xoay người ngủ.

Rạng sáng hơn 1 giờ.

Bạch Tụng lén lút cầm đèn pin xuống lâu, lặng lẽ tắt công tắc nguồn điện trong nhà, sau đó ôm gối lên lâu gõ gõ cửa phòng Chu Lộ.

“Ca ca…” Cậu nhỏ giọng kêu.

Chu Lộ thay đổi hoàn cảnh nên ngủ không sâu, nghe được âm thanh hắn mở mắt ra, chân trần đi mở cửa.

“Ca ca…”

Bạch Tụng thấy hắn mở cửa, đôi mắt ngập nước ngẩng đầu nhìn, giả vờ ngại ngùng, “Trong nhà cúp điện, em sợ hãi, có thể cùng anh ngủ không…”

Chu Lộ lui một bước, nghiêng người cho cậu vào, “Ách, có thể.”

“Tiện không?”

“Không có gì bất tiện.”

Chỉ ngủ một chút thôi, trước kia hắn cùng các công nhân ở công trường cũng thường xuyên ngủ chung. Bất quá em họ lớn như vậy còn sợ tối sao? Quả thật là trong thành phố, quá yếu ớt.

Bạch Tụng ôm gối đầu vào phòng, trong bóng đêm lộ ra tươi cười thực hiện được. Cậu thỏa mãn nằm trên giường, chờ Chu Lộ lên giường liền thân mật gác chân trên eo đối phương, mặt nhỏ cọ cọ cánh tay đối phương: “Ca ca ngủ ngon ~”

Chu Lộ cứng đờ: “Ngủ… Ngủ ngon.”

Nói ngủ ngon, nhưng hắn hoàn toàn ngủ không được, hơi thở Bạch Tụng phun trêncánh tay, chân thường cọ qua bộ vị mẫn cảm. Hắn là nam nhân không phải cục đá, dù không phải đồng tính, đồ vật phía dưới hiện tại cũng có xu thế đứng lên.

Nhưng nếu thật sự cứng với em họ, vậy chẳng phải hắn thành biếи ŧɦái sao.

Nghĩ vậy, Chu Lộ hơi nâng chân Bạch Tụng muốn đặt chân cậu lại để cậu nằm thẳng.

Ai biết Bạch Tụng không ngủ, bị chạm vào một chút liền sâu kín mở miệng: “Ca ca anh sờ chân em làm gì nha?”

Chu Lộ hoảng sợ, nhanh chóng giải thích: “Anh, không phải, anh không có, không phải sờ! Anh là… Anh là…”

“Nga.”

Ánh trăng chiếu vào,Chu Lộ nhìn con ngươi Bạch Tụng sáng lên trong bóng đêm, trong lòng căng thẳng. Bạch Tụng thoạt nhìn hoàn toàn không coi là chuyện gì lớn, đại khái chỉ thuận miệng hỏi, làm hắn giải thích cũng không biết giải thích thế nào.

“Ca ca em mất ngủ, anh buồn ngủ sao?”

“Không phải quá buồn ngủ.”

“Mấy năm nay anh chỉ sống một mình sao?”

Bạch Tụng ôm cánh tay hắn, hơi hơi ngẩng đối diện, “Vậy anh sẽ biết nấu cơm phải không?”

“Đói bụng sao? Nếu không anh…”

“Không có không có.”

“Em chỉ hỏi vậy thôi, buổi tối ăn nhiều như vậy, em không phải thùng cơm.”

“Ừ. Ở đó không dễ nấu cơm, bình thường anh ở công trường ăn cơm hộp, nếu không tiêu tiền mua mấy cái bánh bao, cũng có mì sợi, nếu em không chê, ngày mai anh làm cho em ăn.”

Bạch Tụng cười, cậu duỗi tay nắm tay Chu Lộ, vuốt ve vết chai dày đối phương, “Dạ, cảm ơn ca ca, em thích nhất ăn mì.”

Bạch Tụng quen lỏa ngủ, giờ phút này chỉ mặc qυầи ɭóŧ góc bẹt, Chu Lộ cũng vậy, hai cơ thể cách hai tầng vải mỏng dán sát vào, không khí trong phòng mạc danh ái muội.

“Cái kia, Tụng Tụng, em đừng dựa anh gần như vậy, quá nóng.” Chu Lộ xê dịch, ngủ ở mép giường, nửa người sắp ngã xuống.

“……”

Bạch Tụng lớn như vậy tới nơi nào không phải chúng tinh phủng nguyệt (người người nghe theo, chiều theo), có khi nào bị người ghét bỏ đâu. Cậu thấy Chu Lộ như vậy, mím môi ngồi dậy xê dịch, xoay lưng cách Chu Lộ như 10 mét.

“Như vậy được rồi chứ.” Giọng điệu ủy khuất.

Chu Lộ nào dám tiếp lời, hắn không nghĩ tới có một ngày mình dỗ một nam sinh:

“Em… Nếu em lạnh, cũng có thể tới gần một chút.”

“Không phải anh ngại nóng sao?”

“Không có, hiện tại hơi lạnh.”

“Thật sự?”

Bạch Tụng xoay đầu, lần nữa quấn lên Chu Lộ như bạch tuộc, “Ca ca không được ghét bỏ em.”

Chu Lộ liên tục gật đầu: “Không ghét bỏ không ghét bỏ.”

“Cơ bắp trên người ca ca luyện thế nào vậy?”

Tay cậu sờ ngực hắn, hâm mộ nói:

“Cơ ngực rất tốt nga, cứng cứng.”

“Chớ có sờ, Tụng Tụng, này…”

Chu Lộ sắc mặt đỏ bừng, hắn một bên sợ Bạch Tụng ủy khuất như vừa rồi, một bên thật sự chịu không nổi tay nhỏ mềm mại sờ loạn trên người mình. Hai loại cảm giác giao nhau, hắn thấy bản thân sắp điên rồi.

“Ca ca mệt nhọc?”

“Đúng đúng, mệt nhọc, chúng ta ngủ đi.”

Bạch Tụng chuyển biến tốt liền thu, không lại phá hắn, ăn no đậu hủ cảm thấy mỹ mãn ôm gối mình mang theo hô hô ngủ.

Chu Lộ tự lấy nguyên nhân giờ phút này thẹn thùng như vậy là hai người chưa quá quen biết, nên làm không thích ứng động tác thân mật, không phải vì gì khác. Hắn nghĩ thông suốt sau đó cũng nặng nề ngủ.

~~~

Chu Lộ ngủ rồi chìm vào cảnh trong mơ kỳ quái.

Hình ảnh trong mộng nhìn không rõ lắm, Chu Lộ khiêng bao tải đi trên hoang mạc, khát lại mệt, hắn đi rồi đi, phía trước cách đó không xa xuất hiện nguồn nước.

Bên cạnh nguồn nước là một nhà gỗ hai tầng, có tiểu nam sinh đang đứng tắm rửa ở bờ sông. Cơ thể trần trụi kiều nộn trắng hồng, mông no đủ hơi nâng lên, quả thực đang mê hoặc người tới.

Hắn nheo mắt tập trung nhìn vào, người tắm rửa là Bạch Tụng!

Chu Lộ kinh ngạc, nhoáng lên hắn đã đứng ở nhà gỗ, hạ thân truyền đến kɧoáı ©ảʍ vi diệu, cúi đầu thấy, em họ đang duỗi đầu lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ. Dương cụ nổi gân xanh, một bàn tay em họ cầm không được, chỉ có thể hai tay ôm ngậm lấy, cái miệng nhỏ mυ"ŧ vào. Như mèo con không no đang dùng sức hút côn ŧᏂịŧ lớn trong tay.

Cuối cùng nùng tinh bắn ra, cậu ngẩng đầu lên, bị phun bạch trọc đầy mặt, gương mặt đơn thuần ngập tràn sắc tình.

Sáng sớm hôm sau, Chu Lộ thức trước Bạch Tụng.

Qυầи ɭóŧ màu đen lạnh lẽo, mang theo mùi tanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ dán trên nhục bổng cương cứng. Hắn nhìn trần nhà, chậm rì rì thở ra một hơi. Hình ảnh trong mộng kỳ quái, hình ảnh cuối cùng dừng là… Là em họ quỳ trên mặt đất nuốt tinh hắn bắn ra…

Thao!

Thừa dịp Bạch Tụng chưa dậy, hắn che hạ thể đứng lên, lấy qυầи ɭóŧ mới thẳng đến WC.

Sao sẽ gặp mộng ly kinh phản đạo* như vậy, cùng nam nhân… Cùng nam nhân sao có thể làm loại chuyện này. Nếu em họ biết hắn vì giấc mơ đó mà di tinh, sợ là sẽ cảm thấy ghê tởm, tức giận không bao giờ để ý đến hắn.

(*không đúng chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý)

Chu Lộ nhanh chóng giặt qυầи ɭóŧ đơn giản tắm rửa.

Hắn nằm trên giường, lấy ra di động trên tủ đầu giường, click mở Baidu gõ tìm: [ Mơ thấy em họ giúp tôi khẩu giao, đại biểu cái gì? ]

Trả lời đứng đầu là: [ Ông anh thèm cơ thể người ta ông anh quá hạ tiện! ]

Chu Lộ: “……”

Chương sau có H nha!!!