Chương 1.Ca ca cùng em về nhà, tay nhỏ trắng lại đẹp, trong núi không có ai như vậy.

Chu Lộ 18 tuổi quỳ gối trước mộ song thân dập đầu, trời còn chưa sáng đã mang hành lý đi bộ từ trong núi ra lên xe lửa.

Mấy năm gần đây hoa màu thu hoạch không tốt, người trẻ tuổi trong núi có thể ra ngoài làm công đều ra. Lúc đầu Chu Lộ làm ở một công trường thép trong trấn, hắn sức lớn vóc người cao, mấy nhà thầu đều thích.

Nhưng trước đó vài ngày công trường xảy ra chuyện, có công nhân từ trên lầu ngã xuống, thép xuyên qua ngực, máu chảy đầy đất, xe cứu thương còn chưa tới đã tử vong, nhà thầu bồi thường tiền, năm nay không dám nhận thầu công trường nữa, đi làm thứ khác.

Chu Lộ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy so với tiền thì tính mạng quan trọng hơn, nên có dự định mới, muốn vào thành phố tìm việc làm, thuận tiện đi thăm ông ngoại.

Má Chu là người trong thành phố, năm đó gả cho cha Chu Lộ bị người trong nhà phản đối, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, nói muốn theo đuổi chân ái, kết quả vì trong núi điều kiện kém, lúc sinh con xuất huyết nhiều mà mất. Khi đó người nhà mẹ đẻ của mẹ rất hận cha hắn, nhưng không trút lên Chu Lộ.

Nhưng mấy năm trước cha Chu Lộ cũng chết, người bên ngoại đột nhiên bắt đầu thân thiện, thường gọi điện thoại muốn đón hắn lên thành phố, có mấy lần còn cố ý lái xe lại muốn mang hắn đi. Chu Lộ không thích nịnh bợ người, cũng không quá thích nói chuyện, mỗi lần đều kiên quyết cự tuyệt.

Thật vất vả qua mấy năm, ai biết năm nay bên kia lại bắt đầu ồn ào, nói lão gia tử sắp không được, trước khi đi muốn nhìn cháu ngoại lớn, hoàn thành tâm nguyện.

Chu Lộ tuy không có cảm tình, nhưngtrong xương cốt hiếu thuận.

Hơn 4 giờ chiều, xe lửa đến trạm.

Chu Lộ xách bao lớn bao nhỏ ra trạm, trong điện thoại hắn nghe cậu nói sẽ tới đón, nhưng đã nhiều năm không gặp, hắn không biết nhiều người như vậy ai mới là cậu.

“Lộ Lộ ca ca! Nơi này!”

Giọng thiếu niên mềm mềm mại mại không lớn, cánh tay múa máy, trên mặt nhỏ trắng nõn mang theo ý cười.

Tầm mắt Chu Lộ bị hấp dẫn, không cẩn thận cùng cậu nhìn nhau một cái, nhất thời vô thố hoảng loạn quay đầu. Hắn nghĩ người trong thành phố lớn lên thật đẹp, một bên đi hướng khác, hoàn toàn không ý thức được thiếu niên này tới đón mình.

“Lộ Lộ ca ca…”

Bạch Tụng thấy người nọ hoàn toàn không phản ứng mình, ngốc, đuổi theo duỗi tay kéo kéo hắn, “Ca ca!”

Chu Lộ dừng lại, thấy là tiểu nam sinh vừa rồi, nhìn trái nhìn phải, “Cậu gọi tôi?”

“Đúng vậy!”

Bạch Tụng gật gật đầu, miệng nhỏ nói ra một đống câu:“A, đã quên tự giới thiệu! Bạch Quân Quân là cô em, em tên Bạch Tụng, là em họ anh, ba em nhất thời có việc nên em tới đón anh.”

Bạch Quân Quân là tên mẹ Chu Lộ.

Chu Lộ chưa phản ứng lại, Bạch Tụng liền đoạt một cái túi trên tay hắn, ra ngô ra khoai xách trong tay, “Ca ca, chúng ta đi thôi! Xe ở bên ngoài, anh đi với em.”

Chu Lộ đi theo cậu khó hiểu gãi gãi đầu, kêu ca không được sao? Gọi như vậy luôn cảm thấy rất kỳ quái.

Bạch Tụng năm nay 17 tuổi, chưa thành niên nên không có bằng lái, lái xe đưa cậu tới là tài xế trong nhà, không tìm được chỗ đậu xe nên chờ bên ngoài, thấy hai người bọn họ lại lập tức tiếp nhận hành lý bỏ vào cốp xe.

Tài xế: “Thiếu gia mau vào trong xe ngồi đi, bên ngoài lạnh.”

Bạch Tụng mở cửa xe lôi kéo tay áo Chu Lộ ngồi bên cạnh mình.

Máy sưởi trong xe ập vào mặt, Bạch Tụng cởi ra áo lông vũ trên người, quay đầu nói với Chu Lộ:

“Lộ Lộ ca ca, chúng ta về nhà trước, thu xếp hành lý rồi tới bệnh viện thăm gia gia, anh thấy như vậy được không?”

Chu Lộ co quắp xua tay, tên to con 1m98 ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Bạch Tụng:

“Không cần, cho tôi xuống ở khách sạn là được, tôi còn chưa thuê nhà…”

“Thuê nhà không vội, phòng ở trong thành phố C không dễ tìm, ở khách sạn quá bất tiện, anh có thể ở nhà em, chậm rãi tìm phòng ở cũng được mà.”

Bạch Tụng đánh giá thần sắc hắn, âm thầm bán thảm, “Nếu gia gia biết em đưa anh tới khách sạn, nhất định sẽ trách em.”

Chu Lộ dừng một chút, sau đó phức tạp gật đầu.

Hắn chưa từng tiếp xúc nam sinh nào như vậy, nói chuyện như tiểu cô nương, giọng mang theo chút trong trẻo của thiếu niên bị nuông chiều quen, tay nhỏ trắng lại đẹp, vừa nhìn không phải người chịu khổ.

Trong núi không có người như vậy, trấn nhỏ cũng không có người như vậy.

Chu Lộ cúi đầu nhìn quần jean mình giặt đến trắng bệch và giày thể thao cũ, lần đầu tiên cảm giác trên thế giới còn có tự ti.

Nếu sớm biết, hắn đã mua quần áo mới.