Chương 12: Cam tâm tình nguyện đắm mình trong trụy

Sau khi Cố Thiên Tình nghe xong cuộc gọi của Tiêu Khả Thượng, An Lợi Kiệt cũng lập tức gọi đến.

Lần này Cố Thiên Tình không có né tránh, mà trực tiếp ngắt điện thoại.

An Lợi Kiệt ở đầu bên kia hoàn toàn không nghĩ đến, điện thoại của mình thế mà lại bị một ngôi sao nhỏ còn chưa có ra mắt ngắt đứt?!

Đúng là một kẻ không biết điều!

An Lợi Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Cố Vũ Phỉ, Cố Vũ Phỉ còn chưa kịp nở nụ cười nịnh nọt, liền bị An Lợi Kiệt mắng cho một trận: "Cố Vũ Phỉ! Cô giới thiệu người nào! Không phải con chó con mèo gì cũng đều biết đến! Không biết điều, thì nhanh chóng cút ra ngoài! Giống như gái điếm, mà còn muốn nổi tiếng, đừng có nằm mơ!" Nói xong, An Lợi Kiệt liền cúp điện thoại.

Cố Vũ Phỉ không hiểu tại sao mình lại bị mắng cho một trận, hơn nữa trong lời nói còn có những câu châm chọc cô ta, thậm chí còn nói cô ta là gái điếm, điều này khiến Cố Vũ Phỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi.

Nhưng là đối phương là An Lợi Kiệt, trước mắt chỉ có An Lợi Kiệt mới có thể khiến Cố Thiên Tình tới được tiệc rượu.

Nếu như Cố Thiên Tình không tới tiệc rượu, tối nay cô ta sẽ phải tự mình tới đó.

Nghĩ đến đây, Cố Vũ Phỉ vẫn gọi điện thoại cho An Lợi Kiệt.

"Chuyện gì?!" Giọng điệu An Lợi Kiệt không có chút tốt đẹp nào.

Cố Vũ Phỉ dùng giọng nói có chút ủy khuất, khiến cho người khác nghe nhịn không được mà đau lòng nói: "Đạo diễn An ~ Anh làm sao vậy~ nếu anh không vừa lòng với người ta thì cứ nói, làm sao lại không phân biệt tốt xấu liền mắng chửi người ta như thế ~ "

Nghe thấy giọng nói này của Cố Vũ Phỉ, trái tim An Lợi Kiệt cũng xốp dòn một nửa, lửa giận cũng tiêu tan, không còn nữa.

An Lợi Kiệt nhẹ giọng nói: "Vũ Phỉ, tôi đây cũng không phải nói em, là chị gái của em, so với em, quả thực là quá không biết điều."

Cố Vũ Phỉ có chút nức nở nói: "Chị tôi từ nhỏ ở nhà đã được nuôi chiều, nào giống em, ở trong nhà chả là cái gì, chị ta thường xuyên bắt nạt em, lại tùy hứng, đạo diễn An, anh tha thứ cho chị ta đi. Chị ta chỉ là, không biết trời cao đất rộng mà thôi, về sau nhất định sẽ khác."

"Hóa ra là thế."An Lợi Kiệt nghe Cố Vũ Phỉ nói xong, ấn tượng đối với Cố Thiên Tình càng kém, anh ta ôn nhu nói: "Bảo bối, đừng buồn nữa, tối nay tôi sẽ yêu thương em thật tốt."

Cố Vũ Phỉ hờn dỗi nói: "Đạo diễn An ~ anh quá đáng ghét rồi."

An Lợi Kiệt cười ra tiếng, càng thấy vừa ý Cố Vũ Phỉ.

"Bảo bối, em cứ trực tiếp đưa người tới đi, nói là tôi đã đồng ý rồi:" An Lợi Kiệt nói: "Chờ em đến, tôi sẽ nhờ người đón em ở cổng, tối nay, tôi chắc chắn khiến cho các em mừng rỡ đến tận thiên đường, ha ha."

"Đạo diễn An ~ anh đáng ghét quá đi!"

"Càng chán ghét lại càng chính là yêu ~ tối nay tôi chờ em, không, là các em."

Cố Vũ Phỉ cười cười rồi cúp điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt, ánh mắt của cô ta lập tức liền thay đổi. Tối nay nhất định phải thành công, nếu không chẳng phải là quá lãng phí tâm huyết của cô ta rồi hay sao.

Cố Vũ Phỉ cất điện thoại của mình đi, đi đến cửa phòng Cố Thiên Tình, gõ vài cái cộc cộc cộc vào cửa.

"Chuyện gì?" Cố Thiên Tình đạm mạc nói.

Cố Vũ Phỉ nhìn mặt Cố Thiên Tình, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng tiếp theo, cô ta lại thân thiết kéo tay Cố Thiên Tình lại, nói: "Chị ~ vừa rồi đạo diễn ở Hoàn Vũ vừa gọi điện cho em, nói tối nay muốn chị tới, chị, em thấy cơ hội để trở nên nổi tiếng rất tốt."

Trong lòng Cố Thiên Tình cười lạnh, cô xác thực sẽ nổi tiếng, chẳng qua là nổi tiếng đi kèm với vết nhơ muôn đời.

Cố Thiên Tình nói: "Không phải cô nói là có người mới muốn đưa cô tới sao?"

Cố Vũ Phỉ cười nói: "Ai nha chị, là như vậy, anh ta lại giới thiệu một đạo diễn cho em biết, đạo diễn kia đã thấy chị biểu diễn, cảm thấy không hề tệ, cho nên bảo em nhất định phải đưa chị tới. Chị, không lẽ ngay cả đạo diễn mà chị cũng không nể mặt được à?"

Cố Thiên Tình nhìn nụ cười ngọt ngào trên gương mặt xinh đẹp của Cố Vũ Phỉ, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

"Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ đi."

"Chị, chị quá tốt rồi!" Cố Vũ Phỉ kích động đến nỗi nhảy dựng lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

Nếu ở kiếp trước, nhìn thấy bộ dạng này của Cố Vũ Phỉ, Cố Thiên Tình nhất định sẽ cười vì sự hồn nhiên thiện lương của cô ta, nhưng bây giờ, cô đã biết nụ cười của Cố Vũ Phỉ xán lạn bao nhiêu, thì nội tâm của cô ta càng ác độc bấy nhiêu.

"Tôi đã đồng ý rồi, bây giờ cô có thể buông tay ra được chưa?"

Cố Thiên Tình còn chưa dứt lời, Cố Vũ Phỉ đã nhanh chóng buông tay ra. Cố Thiên Tình lộ ra một tia chế nhạo, Cố Vũ Phỉ lập tức có chút xấu hổ. Cố Thiên Tình không nói gì, quay người đóng cửa lại.

Cố Vũ Phỉ nhìn cánh cửa đóng lại, vẻ mặt ảm đạm nói: "Cô là cái gì! Tối nay cô sẽ biết tay tôi!"

Cố Thiên Tình có thứ gì, cô ta đều sẽ phá hủy toàn bộ, từng thứ từng thứ một.

Cố Vũ Phỉ nghĩ đến tiệc rượu tối nay, vội vàng trở về phòng chuẩn bị quần áo, thế nhưng chọn một hồi lâu, cô ta cũng đều không tìm được bộ nào thích hợp.

"Cố Thiên Tình đáng chết!"

Nếu như không phải Cố Thiên Tình lấy lại quần áo, làm sao cô ta lại không có bộ nào thích hợp để mặc chứ.

Cố Vũ Phỉ nghĩ đến tiệc rượu tối nay, cô ta nhất định không thể để người khác được, tối nay chính là cơ hội của cô ta. Cố Vũ Phỉ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi cho An Lợi Kiệt.

"Alo, đạo diễn An ~ người ta chỉ muốn hỏi anh một chút, tối nay mặc gì thì tốt ạ..."

Hai giờ sau, An Lợi Kiệt liền bảo người mang trang phục tới cho Cố Vũ Phỉ. Mặc dù bộ trang phục có chút hở hang, nhưng khi Cố Vũ Phỉ mặc lên người, đích thực là khiến cô ta trở nên vô cùng xuất chúng. Khuôn mặt cô ta vốn thanh thuần vô tội, mặc trang phục này vào, ngược lại lại có chút giống cô công chúa không rành thế sự.

Thế nhưng trước ngực trắng lóa như tuyết, lại khiến cho loại cảm giác thuần khiết này có chút hương vị cấm kỵ.

Để phối hợp với bộ trang phục này, Cố Vũ Phỉ đặc biệt trang điểm nữ tính một chút, cả người cô ta trông vừa mờ ảo, trẻ trung, sạch sẽ lại dụ hoặc, vừa chiếm được yêu thương lại có cảm tình, kí©h thí©ɧ trái tim của bao chàng trai phải ngo ngoe động lòng.

Cố Vũ Phỉ rất hài lòng với trang phục này của mình, trang phục này của cô ta có thể vượt qua Cố Thiên Tình, thậm chí là các khách mời nữ khác.