Chương 27: Dự Cảm Không Lành

Trong bếp, Đỗ Phong Nam làm được một nửa thì Bối Ngọc Nhi đi vào.

“Phong Nam…”

Cô đứng sau gọi anh, thanh âm trong veo, “Không bằng tôi cùng anh làm cơm.”

Đỗ Phong Nam quay lại, dịu dàng hỏi, “Em biết làm bếp sao?”

“Không thử sao biết được chứ? Tôi chưa từng nấu, nhưng đọc không ít sách dạy nấu ăn đó.” Bối Ngọc Nhi hào hứng nói. Vừa nói vừa đeo cái tạp dề màu hồng có đầu gấu vô cùng dễ thương.

Đỗ Phong Nam bất đắc dĩ đành để cô làm cùng, anh để cô làm món đơn giản nhất, trứng sốt cà chua.

Kết quả nửa giờ sau, nhìn dĩa trứng sốt trên tay Bối Ngọc Nhi, cả cô và Đỗ Phong Nam đều hết hồn.

Cái màu trứng sốt cà nâu nâu đỏ của nó thật là đặc sắc!!

Bối Ngọc Nhi nhìn món ăn mình làm, trên mặt chẳng có chút tự hào nào. Nhưng vẫn gượng hỏi, “Anh thấy sao hả?”

Đỗ Phong Nam khẽ lắc đầu cười khổ, anh thật sự không nỡ nói ra nhận xét của mình về cái dĩa trên tay cô gái nhỏ của anh. Chỉ nói: “Có lẽ là hình dáng màu sắc không đẹp lắm, nhưng mà ăn cũng không tồi đâu.”

Bối Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt giả bộ của Đỗ Phong Nam, cô trừng anh, liền đặt cái dĩa xuống bàn, nói: “Nếu vậy anh thử đi, rồi cho tôi bình luận xem.”

“Được.” Đỗ Phong Nam gật đầu, cũng thật tình mà ngồi xuống bàn. Thật tâm, anh không nỡ làm cho Ngọc Nhi buồn.

Gắp miếng đầu tiên bỏ vào miệng, đầu lưỡi của Đỗ Phong Nam tê cứng vì trứng quá mặn. Môi anh giật giật nhẹ, thật là tài nấu nướng của cô nàng này “được lắm”.

Thấy Đỗ Phong Nam ăn rồi mà chẳng có biểu cảm gì, Bối Ngọc Nhi tò mò, “Sao hả, có ngon không?”

Đỗ Phong Nam ngước nhìn cô, “Em có thể thử, tài nấu nướng của em, “Xuất thần” thật đấy!”

Bối Ngọc Nhi đương nhiên bán tín bán nghi, cô nghĩ, “Chẳng lẽ là thật, tài nấu nướng của mình xuất thần lắm sao, vậy mình thử xem.”

Nhưng mà Bối Ngọc Nhi nào biết Đỗ Phong Nam nói vậy chỉ để cô vui, anh còn chưa kịp ngăn cản cô, thì tay cô đã nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng.

Kết quả…

“Phụt.” Bối Ngọc Nhi bụm miệng muốn nôn, cái quái gì, trứng chưa chín còn khét, cà chua thì nát mặn đắng…Ăn vào mà lưỡi tê rần rần…

Bối Ngọc Nhi khuôn mặt xám như tro tàn, uất ức nhìn Đỗ Phong Nam đang cười khổ, “Đỗ Phong Nam, anh lừa tôi?”

Đỗ Phong Nam bật cười, “Hahaha…xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý lừa em, tại chưa kịp ngăn cản, thì em ăn mất rồi.”

Bối Ngọc Nhi xụ mặt, đành cúi đầu xấu hổ không thôi, cô thật sự tệ quá, ngay món đơn giản nhất cũng không làm được.

Quá tệ rồi!

Thấy cô tiu nghỉu, Đỗ Phong Nam nghiêm túc, anh đưa tay xoa đầu cô, “Được rồi, đừng có buồn, dù sao cũng là lần đầu tiên em làm, như vậy là đã không tồi rồi. Sau này không cần em làm, tôi làm cho em ăn là được.”

“Đừng có xoa đầu tôi như cún nga.” Bối Ngọc Nhi né ra, hai má đỏ bừng, vừa ngượng vừa xấu hổ không thôi.

“Được, được, được, không đυ.ng thì không đυ.ng, tất cả đều nghe em.” Đỗ Phong Nam cười vui vẻ nói. Anh bỗng cảm thấy mỗi lần ở bên Bối Ngọc Nhi, thời gian sao trôi qua nhanh như vậy. Nếu như luôn không chia xa thì tốt quá, đáng tiếc…

Ăn tối xong, hai người cùng không hẹn mà nằm gần nhau ngủ, cả hai cùng không nói tiếng nào, chìm vào giấc ngủ.



Đồng hồ điểm 4 giờ sáng. Đỗ Phong Nam phải đáp chuyến bay sớm đến BJ, rốt cuộc anh không nỡ gọi Bối Ngọc Nhi dậy, chỉ có thể viết thư tạm biệt.

“Ngọc Nhi, bởi vì điều động công vụ gấp, sáng sớm nay tôi phải đến thành phố BJ, em nhớ quay phim cho tốt, ngoan ngoãn đợi tôi trở về nhé.”

Vừa viết, trái tim của Đỗ Phong Nam không ngừng thổn thức, từ sâu trong lòng của anh chính là không nỡ.

“Tiểu Ngọc Nhi của tôi. Thật không nỡ rời xa em chút nào.” Đỗ Phong Nam thầm nghĩ.

Nhưng cuối cùng vì công việc, anh vẫn đi. Đỗ Phong Nam rời khỏi nhà riêng của hai người vào lúc trời còn chưa sáng.

Dưới cổng lớn, một người đàn ông đã chờ Đỗ Phong Nam sẵn ở xe, để đưa anh ra sân bay. Là Lâm Vĩnh, người được Đỗ Phong Nam giao trọng trách điều hành Tịnh Thiên thay anh một thời gian.

Bất giác trời đổ mưa ngay khi Đỗ Phong Nam vừa ra khỏi cổng lớn, bầu trời sấm chớp đùng đoàng làm lạnh thấu lòng người.

Mưa đổ bất chợt. Lâm Vĩnh cầm ô đến che cho Đỗ Phong Nam. Thấy Đỗ Phong Nam do dự, Lâm Vĩnh cười vỗ vai, “Đỗ tổng, đi thôi, chần chờ là trễ giờ đấy.”

Đỗ Phong Nam nhìn Lâm Vĩnh, “Lâm Vĩnh, lần sau anh đừng đến tiễn tôi nữa, chúng ta không cần loại lễ nghĩa này.”

Lâm Vĩnh che dù cho Đỗ Phong Nam, “Có gì đâu chứ, đây không phải lễ nghĩa, đây là chuyện nên làm. Cậu còn khách sáo với anh em làm gì.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Đỗ Phong Nam nhàn nhạt đáp. Hai người bước nhanh đến chỗ đậu xe.

Bên trong nhà, Bối Ngọc Nhi mơ màng gọi tên Đỗ Phong Nam, mà Đỗ Phong Nam ở bên dưới xe, trước khi ngồi lên xe, anh ngước lên nhìn tòa nhà của họ lần cuối, trong lòng cảm thấy bất an, thầm nghĩ, “Không biết tại sao, lần này đến BJ, mình luôn có một loại dự cảm không lành.”

Nửa giờ sau, Đỗ Phong Nam đã ở trên mÝ bay, chiếc máy bay cất cánh giữa khoảng không khi mưa đã tạnh, nhưng bình minh còn chưa kịp thức giấc.

Điều mà Đỗ Phong Nam lo lắng không sai chút nào. Ở BJ, có một điều gì đó đang chờ anh. Mà điều đó là từ một vị khách không có ý tốt chút nào.

Thành phố BJ.

Phòng vip sang chảnh. Một người phụ nữ mặc bộ váy ngủ mỏng dính, trên tay ly rượu vang được lắc từng nhịp rất nhẹ nhàng.

Cô ta nghe điện thoại vừa được gọi đến, vừa từ từ thưởng thức rượu.

“Sao, anh ấy lên máy bay rồi?”

Đầu dây bên kia đáp lại, “Vâng Triệu tổng, Đỗ tổng ngài ấy lên máy bay rồi.”

“Được, tôi biết rồi, làm tốt lắm.”

Kết thúc cuộc gọi, người phụ nữ kia nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, miệng mấp máy gọi tên một người…

“Phong Nam, Phong Nam à…”

“Xem ra, rất nhanh thôi, em sẽ được gặp lại anh rồi…”

“Lần này, anh đừng hòng chạy khỏi em…”

Cô ta lẩm bẩm dứt lời, đưa ly rượu lên ngắm nghía, con mắt chứa một tia hàn ý lạnh lẽo in lên màu đỏ tươi của rượu trông ghê rợn…