Chương 17: Cùng Nhảy Với Anh



Sáng hôm sau, mọi người sau khi dùng điểm tâm trong nhà hàng gần biển, đội quay phim lại chuẩn bị cho mục tiếp theo.

Trên bãi cát trải dài, nắng sớm chiếu chói lọi, ba đội chơi hôm qua lại tập chung một chỗ cho buổi ghi hình tiếp theo.

Mc đã thay đổi một bộ đồ đi biển vàng chóe, lại mát mẻ cực kỳ, cô nàng này cầm mic nói to, thể lệ ghi hình tiếp theo.

“Các bạn thân yêu của chúng tôi, mời tất cả tập chung lại chỗ tôi bốc thăm, mỗi một đội phái một thành viên ra bốc thăm nhận thẻ làm nhiệm vụ nhé.”

Mọi người lần lượt đi ra, Đỗ Phong Nam đi trước, Kỷ Vân vậy mà cố ý đi cạnh anh, bỏ lại Quả Nhu đi sánh ngang với lại Bối Ngọc Nhi phía sau. Sau cùng là vợ chồng Tần Dật và Phong Dao.

Lúc này, Quả Nhu chợt lên tiếng gọi Bối Ngọc Nhi.

“Cô Bối, xin dừng một chút.”

Bối Ngọc Nhi nghe thanh âm trong trẻo vang lên, cô giật mình quay lại, nhìn thấy Quả Nhu, “Có chuyện gì?”

Quả Nhu đi lên ngang Bối Ngọc Nhi, giọng đầy mờ ám, xen lẫn căm ghét, “Cô Bối, tôi từng nghe Đỗ tổng trong giới giải trí nam nữ đều ăn, cô nên quản người của cô cho tốt vào.”

Bối Ngọc Nhi cố tình không hiểu ý cô ta, chỉ cười, “Người nên quản người là cô, đừng sàm trước mặt tôi.”

Quả Nhu cười khinh, “Vậy sao, vậy cô thử nhìn mà xem, đừng trách tôi không nhắc cô, chúng ta nên người nào của ai thì nên quản người đó.”

Bối Ngọc Nhi cũng không đáp lại Quả Nhu chỉ quay đầu nhìn về phía Đỗ Phong Nam, bên cạnh anh chính là Kỷ Vân kia.

Mà không chỉ vậy, Kỷ Vân kia rõ ràng là chỉ bốc thăm thôi, tay còn cố ý đυ.ng chạm, rồi lại còn cười cợt kiểu kia, đàn ông gì mà…

Không lẽ anh ta cũng…

Bối Ngọc Nhi đen mặt, thầm mắng Đỗ Phong Nam chết tiệt, lại bắt đầu thu hút ong bướm.

Đỗ Phong Nam thì hoàn toàn không biết Bối Ngọc Nhi nhìn thấy biểu cảm của Kỷ Vân đối với anh thì rất đối bất mãn. Anh chỉ đang quan sát Kỷ Vân, chỉ là bốc thăm, sao cậu ta cố ý đυ.ng chạm vào tay anh, lại còn nở nụ cười dâʍ đãиɠ như vậy đối với một người đàn ông khác cơ chứ.

Đỗ Phong Nam cầm thẻ vừa rút thăm nhìn Kỷ Vân, xong trong đầu chợt nghĩ, anh được biết Kỷ Vân và Quả Nhu chỉ là quan hệ tình nhân trên hợp đồng, anh cũng không tin mấy cái vớ vẩn kia, nhưng lúc này nhìn ánh mắt của Kỷ Vân khi nhìn anh, Đỗ Phong Nam thấy khó chịu…

Chẳng lẽ hắn ta có ý gì đó với mình?

Đỗ Phong Nam bỗng thấy chán ghét cái gã này… Liền xoay người đi một nước, chẳng để ý đến Kỷ Vân kia vẫn một ánh mắt mê mang nhìn theo anh.

Bối Ngọc Nhi cũng vừa đi tới, Đỗ Phong Nam đưa thẻ bốc thăm cho cô, nói: “Ngọc Nhi, tôi bốc được thăm này, em xem đề mục của chúng ta đi.”

“Là đề tài gì?” Bối Ngọc Nhi tạm quên đi chuyện khi nãy Quả Nhu nói, cô cầm vé thăm hỏi, “Anh bốc được cái gì?”

Đỗ Phong Nam mở lá thăm giúp cô, nói: “Tổ chương trình lát nữa sẽ tổ chức một cuộc thi khiêu vũ, chúng ta rút trúng điệu tango, tên là “Porunacabeza.” Còn có hai tiếng để chuẩn bị…”

Nói rồi anh ngập ngừng một chút lại hỏi Bối Ngọc Nhi, “Thời gian chỉ có hai tiếng, mà tôi trước giờ lại chưa từng nhảy điệu này, em thì sao, em biết không?”

Bối Ngọc Nhi nhìn cái dáng vẻ của anh, lại nhớ lại cái dáng vẻ cười câu dẫn của tên Kỷ Vân kia đối với Đỗ Phong Nam, trên mặt cô toàn là không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Có gì khó, để Bối Ngọc Nhi tôi dạy anh.”

Nói xong cô hừ lạnh bỏ đi một nước đến phòng luyện nhảy trước. Để mặc Đỗ Phong Nam ở lại đứng đực ra, có chút khó hiểu, Bối Ngọc Nhi con thỏ nhỏ này bị cái gì, hôm qua còn dễ thương như vậy, bữa nay lại bị cái gì rồi…

Đúng là con gái, sáng nắng chiều mưa, trưa lâm râm mà. Đỗ Phong Nam lắc đầu thở dài đuổi theo cô nàng thất thường nhà anh.

Thật là khó chiều.

Phòng luyện nhảy.

Bên trong phòng chung quanh toàn bộ đặt kính lớn, căn phòng rộng tới hai mươi mét vuông, đối với hai người tập luyện riêng tư là hợp lý, lại thoải mái.

Bối Ngọc Nhi lúc này bất đắc dĩ trở thành giáo viên dạy nhảy cho Đỗ Phong Nam. Nói cũng ngại, Đỗ Phong Nam tuy là tổng giám đốc tập đoàn Tịnh Thiên, nhưng những loại khiêu vũ nhảy nhót như thế này anh chịu, vì anh thật sự không thích, hơn nữa những loại dạ tiệc đình đám trong giới nếu không cần thiết anh sẽ không tham gia.

Đó cũng là lí do vì sao anh không am hiểu mấy loại nhảy nhót khiêu vũ này.

Bối Ngọc Nhi vừa dạy anh nhảy, dạy xong cô lại phải kết hợp nhảy lại cùng với anh, mỗi lần phải làm đến bốn lần, so với Đỗ Phong Nam chỉ có hai lần, cô thật sự thấy mệt.

“Một giờ trôi qua rồi, Đỗ tổng à, Nh thật sự nhảy được không á, tôi mất kiên nhẫn với anh rồi.”

“Bối Ngọc Nhi, em vừa phải.” Đỗ Phong Nam không vui liếc cô.

Nào ngờ Bối Ngọc Nhi lại nổi cáu, “Tôi vừa phải, được thôi, nếu vậy anh theo video dạy nhảy rồi nhảy theo đi, tôi không dạy anh nữa.” Cô vừa nói vừa đưa tay quệt đi mồ hôi trên mặt, đúng là làm ơn còn mắc oán chứ.

Đỗ Phong Nam thấy cô tức giận, lại không nỡ để cô buồn bực, cuối cùng nhượng bộ, “Được rồi, được rồi, em không muốn tôi xấu mặt đúng chứ, tôi nghe lời em, nghiêm túc học, cô Bối à, em mau dạy cho tôi nhanh đi, lần này nhất định sẽ được.”

Bối Ngọc Nhi uất ức nhìn thái độ của Đỗ Phong Nam, biết anh cũng không cố ý làm cô tức giận, cô cũng không chấp nhất nữa, bước tới, giọng cũng dịu đi, “Được rồi, tha cho anh, chúng ta cùng nhảy lại.”

Đỗ Phong Nam gật đầu, mỉm cười, hai tay vòng tới kéo Bối Ngọc Nhi vào lòng, để tay cô đặt lên vai anh, hai người duyệt lại điệu nhảy theo nhạc lần cuối cùng trước khi thời gian tập luyện kết thúc.

Cuối cùng cũng có kết quả hài lòng.



Đến tối, một sân khấu hoành tráng mĩ lệ được dựng trên bãi biển. Ánh đèn bảy màu được gắn trên cao sân khấu, nhấp nháy rực rỡ.

Lúc này Đỗ Phong Nam thay một bộ âu phục màu thiên thanh đậm. Chân đi giày da màu đen bóng loáng, anh từ trong cánh gà sân khấu dẫn theo Bối Ngọc Nhi một thân váy đầm hồng cánh sen, phần eo ôm sát, phía sau thân váy dài hơn phía trước, để lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn như ngọc. Mái tóc dài đen được búi gọn lên, một bông hải đường nhỏ được cài lên búi tóc đen của cô, khuôn mặt trái xoan cộng thêm đôi môi anh đào, hai mắt to tròn nhìn về phía dưới khán đài, sau đó hai người nhìn nhau.

Cả Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi đều không hẹn mà cùng lúc nhìn đối phương, Bối Ngọc Nhi tối nay như công chúa xinh đẹp sóng vai cùng Hoàng tử Đỗ Phong Nam, dù anh không là diễn viên, nhưng so với diễn viên, quả thật anh còn có khí chất hơn nhiều.

Nhạc nhanh chóng nổi lên, Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi cùng gật đầu ngầm hiểu, hai người bắt đầu từng động tác nhảy trong điệu nhạc tango vang lên. Từng nhịp từng nhịp rồi lại từng nhịp, vô cùng hài hòa uyển chuyển, động tác nhuần nhuyễn như diễn viên nhảy chuyên nghiệp, thậm chí có phần tuyệt tác hơn.

Bối Ngọc Nhi hoàn toàn không ngờ, Đỗ Phong Nam lại có thể làm tốt đến vậy, người này vậy mà học rất nhanh. Nếu không phải là anh chẳng biết gì, thì chính là anh giả ngu không muốn thể hiện trước mặt người khác, hiện tại vì cô nên anh không ngại thể hiện tài năng giấu diếm của anh. Cô không nghĩ có lúc được nhảy cùng anh trên một sân khấu.

Ông hoàng giới giải trí, biết nhảy, biết đàn, kinh doanh làm việc giỏi, còn có cái gì mà anh không biết?

Người đàn ông này quả là trân phẩm.

Bản nhạc kết thúc, cả hai cùng cúi đầu chào khán giả thông qua trường quay. Bản khiêu vũ của họ chính là được phát sóng trực tiếp.

Đạo diễn và tổ quay không ngừng hưng phấn, Mc hò hét, “Wow, tuyệt vời quá đi à, Đúng là nên xứng danh hạng nhất á.”

Đạo diễn cũng hô hào, “Đúng đúng, nhảy quá tốt rồi, thông qua chương trình, tôi tuyên bố cặp đôi sáng giá đêm nay là cp Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi.”

Trong lòng ông đạo diễn lúc này trăm hoa đua nở. Thầm nghĩ, sắp hot rồi, sắp hot rồi, tư liệu này chỉ cần lăng xê một chút, đảm bảo lên đầu tin tức cho coi.

Đỗ Phong Nam tươi cười cầm mic, nói: "Cảm ơn mọi người khích lệ, tôi cũng muốn cám ơn một người, đó là Ngọc Nhi, cô ấy dạy tôi rất tốt. Bối Ngọc Nhi không ngờ trước máy quay anh lại nghiêm túc nói lời cảm ơn, cô mỉm cười nhìn anh. Trong đầu tự nhủ, Cảm ơn gì chứ, nhảy cùng anh có khi là niềm ước mơ của bao cô gái không chừng, cô đúng là được hời rồi…